Đúng là dù thế nào thì Vân Yên Nhi và Hạng Tư Thành cũng giống như có sự thân thiết từ trong huyết mạch, gần như không có bất cứ khoảng cách nào, hai bố con có thể sống cùng nhau rất tự nhiên.
Nghe tiếng cười lanh lảnh của Vân Yên Nhi, Vân Tịnh Nhã bất đắc dĩ đành chấp nhận chuyện sống cùng Hạng Tư Thành.
Ban đêm, Hạng Tư Thành nhẹ nhàng đặt Vân Yên Nhi đang ôm cổ anh ngủ xuống giường, đóng cửa phòng, vừa quay đầu lại đã đập ngay vào mắt một bóng trắng, anh giật mình theo bản năng, Vân Tịnh Nhã lạnh lùng nói: "Anh ngủ ở phòng khách, không có sự cho phép của tôi, nếu như anh dám vào phòng tôi..."
Khóe miệng Vân Tịnh Nhã cong lên, giơ cái kéo mới tinh ra bấm một tiếng kêu răng rắc, sau đóđóng cửa phòng lại, để lại Hạng Tư Thành đang ôm chăn gối ngây ngốc đứng ở đó.
Rất lâu sau, khóe miệng của vị lãnh huyết chiến thần này mới nở được một nụ cười khổ, sao anh lại thấy đối phó với phụ nữ còn khó hơn giết một ngàn quân địch vậy chứ?
Haiz, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn phải nỗ lực!
Đối với người đã quen ngủ rừng ngủ đất, thậm chí còn nằm trong đống người chết ba ngày ba đêm không động đậy như Hạng Tư Thành mà nói thì sô-pha chính là một nơi rất thoải mái rồi.
Đêm nay, anh cảm giác như ngủ đến năm năm mới tỉnh, một giấc ngủ an tâm nhất, không có cảnh người lừa ta gạt, không có đấu đá lẫn nhau, chỉ có sự ôn nhu nhẹ nhàng, khóe miệng anh khẽ mỉm cười.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Hạng Tư Thành mơ mơ màng màng vừa mở mắt liền thấy một bóng người hoạt bát xinh đẹp ở trước mặt.
Anh dụi mắt cho tỉnh táo, bóng người trước mặt trở nên rõ nét hơn, bộ đồ công sở màu xám khiến cho thân hình hoàn mỹ hiện lên đẹp không tỳ vết, khuôn mặt trang điểm đơn giản, giống như một trái táo chín đỏ mọng hấp dẫn, khiến người khác thèm muốn.
Mái tóc đen dài thẳng mượt, áo choàng không tay trơn màu càng tôn lên vẻ giỏi giang tinh anh!
Hạng Tư Thành nuốt nước miếng, nhìn cô chằm chằm, Vân Tịnh Nhã trừng mắt nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy bao giờ sao!"
Hạng Tư Thành buột miệng thốt lên: "Chưa gặp ai đẹp như vậy".
Mặt Vân Tịnh Nhã ửng đỏ, khóe miệng rõ ràng khẽ nhếch lên nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhìn anh nói: "Hôm nay anh trông Yên Nhi nhé".
"Em đi đâu?"
Hạng Tư Thành tò mò hỏi.
"Đi tìm việc, hôm nay đến phỏng vấn, nếu như thuận lợi thì ngày mai có thể đi làm ngay rồi".
"Cố lên!"
Hạng Tư Thành mỉm cười nhìn cô nói: "Anh ở nhà nấu cơm, cùng Yên Nhi đợi tin tốt của em".
Tiễn Vân Tịnh Nhã xong, Hạng Tư Thành đứng ở ngoài cửa, sự ấm áp trên gương mặt từ từ biến mất.
Tù Ngưu đột nhiên xuất hiện, cúi đầu khom người nói: "Thiếu soái! Phía tây có dị tộc quấy phá, bên trên truyền lệnh xuống bảo anh dẫn quân đi trấn áp ạ!"
Hạng Tư Thành chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Mấy tên biết ăn không biết đánh mà cũng phải cần đến bổn soái đích thân ra trận sao?"
"Truyền lệnh cho Liệt Long, Quỷ Xà, Thiên Cẩu dẫn theo năm trăm quân miền bắc, lần này phải nhổ tận gốc bọn chúng!"
"Tuân lệnh!"
Tù Ngưu dừng một chút lại hơi do dự hỏi: "Thiếu soái, anh thật sự định ở đây... ở đây sinh sống sao?"
"Sao vậy, có gì không ổn sao?"
Tù Ngưu lập tức quỳ một gối xuống, cung kính nói: "Tôi không có ý nghi ngờ ý định của anh, với thân phận của anh hoàn toàn có thể mang đến cuộc sống tốt nhất cho phu nhân và tiểu thư, hà tất phải hạ mình ở đây thế ạ?"
"Tôi tự có tính toán của mình!"
"Cậu tạm thời đi tìm một nơi ở đi, chưa có lệnh thì không được tùy ý xuất hiện trong cuộc sống của tôi!"
"Vâng! Tôi đi đây ạ!"
"Đợi một chút!"
"Thiếu soái còn điều gì căn dặn ạ?"
"Chuyện là... cậu đến nhà hàng mua mấy món ăn về đây, nhớ kỹ là phải mua mấy món giống như tự mình nấu!"
Ở nơi khác, tại phòng họp của tập đoàn Mộ Tư, tập đoàn đá quý lớn nhất ở thành phố Thiên Hải, sau khi giám khảo thông báo hết giờ, Vân Tịnh Nhã thở phào một hơi rồi nộp bài thi.
Sáu vị giám khảo cùng ngồi một hàng, người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở giữa quét mắt nhìn mọi người bên dưới, lạnh nhạt mở miệng nói: "Lý lịch của các bạn là một trăm người ưu tú nhất trong hơn một nghìn ứng viên tham gia dự thi!"
"Nhưng số người cuối cùng sẽ trúng tuyển vào tập đoàn Mộ Tư chúng tôi chỉ có năm người thôi!"
"Vòng thi viết đầu tiên này sẽ là cơ sở để các bạn có tư cách tiến vào vòng thi thứ hai hay không!"
“Mọi người đợi một lát, kết quả thi viết của các bạn sắp có rồi!"
Năm người còn lại nhanh chóng bắt đầu xem bài thi, một trăm người bên dưới mỗi người một vẻ, có người thấp thỏm lo lắng, có người căng thẳng, có người tỏ vẻ xem nhẹ, Vân Tịnh Nhã khẽ cắn môi, trên mặt lóe lên sự tự tin, mặc dù cô có bầu trước khi kết hôn, thanh danh không tốt, nhưng trước khi gặp Hạng Tư Thành, cô là sinh viên giỏi của trường đại học số một thế giới Harvard, chuyên ngành học là kinh doanh và thiết kế trang sức cao cấp, mặc dù năm năm rồi không đi làm nhưng nền tảng ban đầu vẫn còn, nội dụng của buổi phỏng vấn này có thể có chút khó khăn với người khác, nhưng cô tin với trình độ chuyên môn của mình, tuyệt đối có thể vượt qua.
Người phụ nữ xinh đẹp khoanh tay trước ngực quan sát biểu cảm trên gương mặt của từng thí sinh, trên mặt hiện lên một sự coi thường.
Đột nhiên, ánh mắt của cô ta dừng lại sau đó âm thầm nhíu chặt hai hàng lông mày, nện bước từ từ đi tới.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ tay xuống mặt bàn lanh lảnh, Vân Tịnh Nhã ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phụ nữ vừa phát biểu lúc trước đang đứng trước mặt mình, cô vội vàng đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của Vân Tịnh Nhã có chút ngờ vực, ồ, khuôn mặt này dường như đã gặp ở đâu rồi...
Đột nhiên ánh mắt rơi vào bảng tên trên ngực áo của người phụ nữ, trưởng phòng nhân sự, Cố Tư Như.
Cô lập tức nhớ ra, tươi cười niềm nở tay bắt mặt mừng nói: "Tư Như, là cậu đó sao!"
"Đúng là tốt quá rồi! Lâu quá không gặp!"
Cố Tư Như lùi về sau một bước, tránh cái ôm của cô, nhìn sự bối rối trên mặt Vân Tịnh Nhã, khóe miệng cô ta cong lên: "Tôi cũng không ngờ lại gặp cô ở đây, sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay của khoa thiết kế trang sức trường đại học Harvard!"
Sắc mặt của Vân Tịnh Nhã lập tức trở nên vô cùng khó coi, có chút khó tin nhìn Cố Tư Tư nói: "Tư...Như, cậu đang nói gì vậy?"
"Chúng ta... Chúng ta lúc đó còn là chị em cùng phòng với nhau mà!"
"Tôi khinh!"
Giọng điệu của Cố Tư Như lập tức trở nên chói tai: "Đừng thấy sang bắt quàng làm họ, tôi là sinh viên đã tốt nghiệp trường đại học hàng đầu thế giới Harvard, còn cô chỉ là một nỗi ô nhục chửa trước khi cưới, sống phóng đãng nên bị nhà trường đuổi học mà thôi!"
Trong mắt Cố Tư Như là lòng đố kị kèm theo sự giễu cợt sâu sắc: "Một hoa khôi cao cao tại thượng lại suy bại trở thành chiếc giày rách bị người ta hắt hủi, Vân Tịnh Nhã à Vân Tịnh Nhã, nếu tôi là cô thì sớm đã nhảy sông tự vẫn rồi, làm gì còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mọi người nữa!"
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân Tịnh Nhã, Cố Tư Như cảm thấy có một sự vui sướng không nói được thành lời, cô ta giơ tay ra nâng cằm Vân Tịnh Nhã lên, vẻ mặt châm biếm nói: "Vân Tịnh Nhã, cô không phải có thành tích xuất sắc nhất sao?"
"Không phải cô là hoa khôi đó sao?"
"Không phải cô ở đâu cũng hơn tôi sao?"
"Nhưng bây giờ thì sao nào?"
"Sao lại trở thành một kẻ thất bại phải vật lộn trong biển người để tìm việc thế này?"
"Còn những người cùng lớp với cô ngày đó như tôi, bây giờ lại cao cao tại thượng, nắm giữ trong tay vận mệnh cũng như tiền đồ của cô?"
"Ha ha, Vân Tịnh Nhã, cô đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chưa?"
Cố Tư Như từ trên cao nhìn xuống, dường như những đố kị chứa đọng trong lòng năm năm qua của cô ta đã hoàn toàn phát tiết ra, cô ta nghạo nghễ nhìn Vân Tịnh Nhã nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô có thể ra ngoài rồi!"
"Cô dựa vào cái gì!"
Mặt Vân Tịnh Nhã đỏ gay, nắm chặt nắm tay nói: "Tôi nhận được thư mời phỏng vấn chính thức từ tập đoàn Mộ Tư đến tham gia phỏng vấn và dự thi làm nhà thiết kế trang sức, cô có tư cách gì mà bảo tôi phải đi?"
"Tư cách! Tôi sẽ cho cô biết tôi có tư cách gì!"
Cố Tư Như cười khinh miệt, nói: "Tìm bài dự thi của Vân Tịnh Nhã cho tôi!"
Cô ta cười coi thường, thành tích của Vân Tịnh Nhã rất tốt, thậm chí còn được các giảng viên khen ngợi là một viên ngọc sáng mới trong làng thiết kế trang sức, nhưng cô lại bị đuổi học giữa chừng, còn sinh con, bỏ lỡ năm năm, cô ta không tin Vân Tịnh Nhã vẫn còn là thiên tài năm nào!
Nếu như cô đã không muốn thể diện, vậy thì tôi cũng không ngại khiến cô mất mặt giữa bàn dân thiên hạ thêm lần nữa!
Những người khác vội vàng tìm bài thi của Vận Tịnh Nhã, sau một hồi tìm kiếm, một người đàn ông cầm bài thi đến, sắc mặt có chút khó coi nhìn Cố Tư Như nói: "Trưởng phòng, tìm thấy rồi".
"Ồ?"
Cố Tư Như cười đắc ý: "Đọc lên cho mọi người nghe, để xem một người đã từng là sinh viên ưu tú của trường đại học Harvard nay đã suy đồi đến mức nào rồi!"
"Trưởng phòng..."
Người đàn ông ghé sát vào thì thầm nói: "Bài thi của Vân Tịnh Nhã được... điểm cao nhất".
"Điểm cao nhất? Không thể nào!"
Cố Tư Như sững người, giật lấy bài thi, vẻ mặt không thể tin được kiểm tra một lượt, đề thi này là do giám đốc thiết kế của tập đoàn Mộ Tư ra đề trước khi nghỉ việc, chủ đích tìm ra nhân tài thiết kế ưu tú nhất trong tập đoàn Mô Tư, ngay đến cô ta cũng miễn cưỡng mới đạt tiêu chuẩn, vậy mà Vân Tịnh Nhã lại được điểm cao nhất, điều này sao có thể chứ?!
Lẽ nào bản thân cũng không thể bằng được với Vân Tịnh Nhã đã bỏ trống năm năm sao?!
Không cho phép!
Tuyệt đối không cho phép!
"Trưởng phòng Cố! Sao nào, thành tích của tôi rất khó thẩm định sao?"
Vân Tịnh Nhã rất tin vào chính mình đột nhiên cười tự tin, nhìn Cố Tư Như nhẹ nhàng nói.
Cố Tư Như nhìn trân trân bài thi, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo nhìn Vân Tịnh Nhã, cười lạnh nói: "Vân Tịnh Nhã! Vốn dĩ cho rằng cô chỉ là đạo đức có vấn đề, không ngờ ngay đến phẩn hạnh cũng kinh khủng như vậy!"
Nói rồi giơ cao bài thi trong tay lên nói: "Bài thi viết ứng tuyển của tập đoàn Mộ Tư mà cô cũng dám gian lận!"
Một câu nói khiến mọi người đều kinh ngạc!
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT