Điều này cũng không cần phải che giấu bất kỳ cảm xúc gì, chỉ cần đạt được địa vị tương xứng, biết được thực lực bây giờ của anh đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, đều sẽ biết được tính quan trọng của thứ đó đối với người học võ.
“Cũng không biết thông tin này có đáng giá không”, Hạng Tư Thành nói xong uống một hớp trà.
Ở đây có chuyên gia đến pha trà, nên hương vị rất được, mặc dù không sánh được bằng hương vị mà thầy anh pha hồi đó, nhưng cũng là uống được nhất kể từ khi anh xuống núi.
Hạng Tư Thành nghe xong liền lắc đầu: “Nếu thông tin này chỉ có vài người biết, thì chắc chắn giá trị rất cao, nếu các Tông Sư tham gia vào, với thực lực của tôi biết hay không biết có gì khác nhau?”
Mặc dù anh có lòng tin dựa vào Đạp Tuyết Vô Ngân cùng với võ nghệ của bản thân có thể đấu được với Tông Sư, nhưng giá trị của thông tin này quả thực đã giảm đi rất nhiều vì điều này.
“Tôi đương nhiên biết, nếu không tôi cũng sẽ không nói thẳng ra, thông tin mà tôi cung cấp chắc chắn là chính xác nhất, cho dù có Tông Sư đi, cũng chưa chắc có thể tìm được chỗ”, Giang Bách Thần tiếp tục nói.
Trong lòng Hạng Tư Thành cũng không chút dao động.
Loại chuyện này không ai có thể dám chắc, mà hiện tại ý tứ của Giang Bách Thần cũng rất rõ ràng, chính là anh ta cung cấp thông tin, sau đó mình sẽ đi hoàn thành những yêu cầu của anh ta đưa ra trước.
Đến lúc đó nhỡ ra việc đã làm xong, báo đáp lại không tương xứng, vậy thì đúng là uổng công vô ích.
Giang Bách Thần cũng là người sành sỏi, cũng đoán được trong lòng Hạng Tư Thành nghĩ gì, đổi lại là anh ta cũng sẽ có những băn khoăn như vậy.
“Tôi nói qua một chút về tôi, những chuyện đã qua của tôi chắc cậu cũng đã được nghe cô Vân Tịnh Nhã nói qua, còn những việc sau khi đến Thủ Đô chắc cũng không được truyền đến Thiên Hải”.
“Những việc đó cũng không cần thiết phải nói chi tiết, mặc dù tôi cũng biết một chút võ, nhưng so với những người như các cậu thực sự kém quá xa, có năng lực nhưng sức mạnh lại không đủ, miễn cưỡng có chút năng lực bảo vệ bản thân mà thôi”.
“Hiện tại thông tin tôi có thể tiết lộ là phía sau tôi có hai Tông Sư, việc cần làm lần này cũng là một việc vô cùng quan trọng, hơn nữa địa điểm vừa hay là ở thành phố Thiên Hải”.
Hạng Tư Thành nghe thấy hai Tông Sư trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, Thiên Hải và Đông An cộng lại cũng vô cùng rộng lớn, anh đến đây lâu như vậy cũng chưa gặp qua Tông Sư thật sự nào, ông lão lần trước nhiều nhất chỉ được tính là một nửa Tông Sư.
Có hai Tông Sư đã là vô cùng mạnh rồi, bất luận đi đến đâu cũng đều sẽ trở thành khách quý.
Hiện tại xem ra lai lịch của Giang Bách Thần này quả nhiên không tầm thường.
Giang Bách Thần tiếp tục nói: “Nếu cậu Hạng đã không đồng ý với thứ trước đó, tôi sẽ đưa thêm một vài thứ khác, đó chính là thứ có liên quan đến Can Tương Mạc Tà trên người hai người, hiện tại thứ hai người đang nắm giữ chính là một kho báu cực lớn, nhưng hai người lại không có cách nào mở được, một khi phát huy được toàn bộ tác dụng của nó, cho dù là cô Vân Tịnh Nhã, cũng có thể nhảy vọt trở thành Tông Sư”.
Thứ lấy được trong cổ mộ khi đó, khiến anh đến bây giờ vẫn đau hết cả đầu, trong tất cả các sách vở ghi chép lại, dường như không có thông tin gì liên quan, nhiều nhất chỉ đề cập đến truyền thuyết Can Tương Mạc Tà trong lịch sử mà thôi.
Anh vô cùng tò mò về cái này, bây giờ đã có cơ hội, thì thử một chút cũng không sao.
Còn về việc Giang Bách Thần nói có thể khiến Vân Tịnh Nhã nhảy vọt trở thành Tông Sư, anh không quan tâm, kiếm Can Tương Mạc Tà có lẽ thực sự có năng lực đó, nhưng để đạt được điều đó là vô cùng khó.
“Bây giờ anh nói xem cần đi làm cái gì, và tại sao phải mời tôi làm?”, anh không bị mấy lời của Giang Bách Thần làm cho choáng váng đầu óc.
Giang Bách Thần nhìn Hạng Tư Thành, trong mắt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
Anh ta cũng từng đi qua độ tuổi của Hạng Tư Thành, cũng có được những thành tích đáng kể, anh ta hiểu rất rõ những người trẻ tuổi ở độ tuổi này đang nghĩ gì, anh ta cũng lợi dụng suy nghĩ này của người khác, mời được vài người giỏi.
Nhưng màn thể hiện của Hạng Tư Thành có chút nằm ngoài dự liệu của anh ta, Hạng Tư Thành không phải là người chỉ có sức mạnh, mà không có đầu óc.
Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Hạng Tư Thành đều vô cùng điềm tĩnh, nhưng như thế cũng tốt.
“Là như này, ba ngày sau sẽ có một nhóm người của một số nước từ phía nam đến Thiên Hải, bọn họ không phải là người bình thường, thực lực cũng rất mạnh. Bọn họ đến là là muốn giải quyết một mối ân oán, là chuyện của mấy chục năm trước. Theo thỏa thuận ban đầu của hai bên chỉ dùng người dưới mức Tông Sư, dưới hai mươi lăm tuổi”.
“Bên giành thắng lợi cuối cùng, sẽ có được một manh mối về những gì đã xảy ra cách đây một ngàn năm, những gì tôi biết là như vậy, hiện tại chúng tôi đã tìm được hai người, chỉ thiếu một người nữa, nên mới tìm đến cậu”.