Phụ nữ xinh đẹp trên đời này đương nhiên là rất nhiều, vẻ ngoài không kém hơn so với Vân Tịnh Nhã cũng không ít, Hạng Tư Thành suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ có chút liên quan đến ngọc bội trên người cô.
Đương nhiên, việc này hiện tại ai cũng không thể nói rõ, người nổi giận vì hồng nhan trong lịch sử cũng không phải là không có.
Ngày hôm sau, quả nhiên Vân Tịnh Nhã nhận được một lời mời.
Một cửa hàng lâu đời tên là Bách Dược Đường sắp tổ chức buổi bán đấu giá, các loại dược liệu ở đó bán ra, hầu như đều là những vật phẩm quý giá hiếm có khó gặp, nhưng dược liệu trong đó thật giả như nào, vẫn cần người mua phải tự mình thẩm định.
Địa điểm là ở Đông An, tỉnh bên cạnh thành phố Thiên Hải, ở nơi đó, Bách Dược Đường là cửa hàng lâu đời nổi tiếng nhất, hầu như tất cả mọi người đều nể mặt bọn họ.
Tên Chu Bá Quang trước đó mặc dù được gọi là thái tử của Đông An, nhưng thực chất cũng chỉ có như thế, dọa dẫm người bình thường còn được, dưới cái nhìn của những người có con mắt tinh đời căn bản không xứng được nhắc đến.
Thường những người hay giễu võ dương oai không phải là người tài giỏi nhất.
Nếu thật sự đạt đến một cấp độ nhất định, căn bản sẽ không nhỏ nhen đến mức làm ra loại trò hề như bức hôn, việc như này cũng giống như việc con nhà quan chức thường ỷ vào gia thế của mình làm loạn khắp nơi, đương nhiên trong mắt những người bình thường, có thể nhìn thấy đương nhiên là lợi hại nhất.
Theo lý mà nói buổi bán đấu giá của Bách Dược Đường sẽ hẹn trước mấy ngày, cho mọi người có thời gian chuẩn bị, rất nhiều người giàu có bình thường cũng không nhận lời mời như này, bởi vì thứ bán cho người có hứng thú và người cần nó mới đạt được giá trị lớn nhất.
Vân Tịnh Nhã gần đây mới bắt đầu tìm mua dược liệu cho Hạng Tư Thành, việc này hẳn là không truyền đến tai Bách Dược Đường nhanh như vậy được, phỏng chừng chỉ có một khả năng, đó chính có liên quan đến Lư Thiên Phong
“Tư Thành, anh thấy chúng ta có nên đi không?”, Vân Tịnh Nhã có chút khó đưa ra quyết định.
“Đi, đương nhiên là đi rồi, hiện tại vừa hay trong tay có tiền mà không có chỗ tiêu, dùng để mua dược liệu cũng tốt”.
Hạng Tư Thành đương nhiên sẽ không chùn chân, cơ bản cũng không cần thiết, chỉ cần Lư Thiên Phong không sử dụng đại bác máy bay giữa ban ngày ban mặt, thì chắc chắn anh vẫn an toàn.
“Thôi được rồi”, Vân Tịnh Nhã suy nghĩ một chút nhưng không từ chối.
Nửa tiếng sau, hai người bắt đầu lên đường.
Hạng Tư Thành không đến gặp Mạnh Tử Ngâm, mà để cô ta tự mình ở nhà nghỉ ngơi, tối qua anh cũng giúp xem một chút thương thế của Mạnh Tử Ngâm, trúng độc cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mặc dù “thuốc cải tử hoàn sinh” của anh có thể giải quyết dễ dàng, nhưng dùng trong trường hợp này thì quá lãng phí.
Nên anh chỉ đơn giản xử lý một chút, để chất độc trong cơ thể Mạnh Tử Ngâm nhanh chóng phát tác, toàn thân tê liệt nằm hai tiếng là ổn.
Lúc đó Mạnh Tử Ngâm nằm trên giường, toàn thân trên dưới đến cả đầu ngón tay cũng không cử động được, nếu anh muốn làm cái gì đó cũng sẽ không gặp bất kỳ sự phản kháng nào.
Nhưng anh làm việc nghiêm chỉnh, không giậu đổ bìm leo.
Hai người rất nhanh đã vào đến Đông An, mức độ phát triển ở đây so với Thiên Hải cũng không khác biệt nhiều, từ chỗ bọn họ đến đây chỉ cần lái xe một tiếng là đến.
Nơi đấu giá dược liệu nằm trong một toà nhà rất sang trọng, lúc này đã có khá nhiều người đến.
Trong số đó có rất nhiều người đàn ông trung niên cao khoảng một mét sáu đến một mét bảy, ăn mặc giống như nông dân, nếu ở ga tàu chắc chắc sẽ bị coi là người từ nơi khác đến làm công.
Vân Tịnh Nhã không hề coi thường những người này, ngược lại còn vô cùng kính phục: “Tư Thành, những người này mới là lực lượng chính tiêu thụ dược liệu, bọn họ đều rất có năng lực”.
Hạng Tư Thành gật đầu, quả thực là như vậy, những người phấn đấu đi lên từ vị trí thấp nhất, không có một ai là đơn giản.
Bởi vì Vân Tịnh Nhã nhận được thiệp mời, nên bảo vệ ở cửa cũng không ngăn lại, hai người dễ dàng đi vào bên trong.
Bên trong được bố trí thành hội trường, trong mấy chiếc hộp trong suốt được làm từ kính an toàn, còn đặt một vài dược liệu, giá trị mỗi loại không hề rẻ, nhưng bên dưới lại ghi là không bán, hẳn là ban tổ chức cố ý phô trương sự giàu có.