Người đứng đầu nhà họ Chu là Chu Thanh Sơn, khoảng hơn sáu mươi tuổi, khỏe mạnh như rồng như hổ, lúc này trong mắt vẫn còn tia sáng lấp lánh.

Hạng Tư Thành lúc nãy vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, có ấn tượng vô cùng tốt với người này.

“Các vị, các vị thấy việc này nên xử lý như nào?”, Hạng Tư Thành mang theo ý cười hỏi.

“Đằng nào cũng chết, muốn chém muốn giết như nào tùy cậu, không cần phải nhiều lời!”, Chu Thanh Sơn nghểnh cổ, không thèm chớp mắt một cái.

Tình tình của ông ta quả nhiên kiên cường khí khái, Hạng Tư Thành cũng có chút khâm phục.

Nhưng những người còn lại không giống với ông ta, ai cũng coi tính mạng của mình là trên hết, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất cầu xin, muốn Hạng Tư Thành tha cho bọn họ một mạng.

Hạng Tư Thành lúc này thực sự không muốn giết những người này, đối với một gia tộc có thể lớn mạnh đến ngày hôm nay mà nói, cái gọi là tình thân từ trước đến giờ không phải là thứ quan trọng nhất, cái bọn họ coi trọng nhất chính là lợi ích.

Lúc đầu chuẩn bị đối phó với Hạng Tư Thành để báo thù cho Chu Tử Tu, đã truyền đi một thông điệp cho những người trong gia tộc, nếu ai đó xảy ra chuyện, bất kể là nguyên nhân gì, gia tộc sẽ ra mặt giúp người đó.

Nhưng một khi việc báo thù phải trả một cái giá vượt quá lợi ích của bọn họ, thì căn bản sẽ không có ai làm.

Vì vậy Hạng Tư Thành đột nhiên hành động, nhét viên thuốc màu đen vào trong miệng mỗi người.

“Chắc các người đã được nghe về y thuật của chúng tôi, thứ tôi vừa nhét vào miệng các người là ấu trùng của một loại côn trùng, nếu chúng ở trong bụng các người trong ba tháng mà không có thuốc giải, sẽ cắn xé lục phủ ngủ tạng của các người, khiến các người phải nếm trải nỗi thống khổ tuột cùng của nhân gian sau đó chảy máu thất khiếu mà chết”.

“Hiện tại tôi có thể không giết các người, nhưng các người phải cam đam về sau sẽ nghe theo mệnh lệnh của tôi, nếu khiến tôi hài lòng đương nhiên sẽ cho các người thuốc giải”.

Nghe thấy lời của anh, đến cả Chu Thanh Sơn, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.

Trên đời này có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết, rõ ràng đây là một trong số đó, không một ai trong bọn họ nghi ngờ lời nói của Hạng Tư Thành, bởi vì bọn họ hiểu rõ về Hạng Tư Thành, tất cả các sự tích của Hạng Tư Thành bọn họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì!”, sắc mặt Chu Thanh Sơn không tốt hỏi.

Hạng Tư Thành gật gật đầu, thứ anh đút cho bọn họ ăn đương nhiên không phải là ấu trùng của côn trùng gì đó, nó chỉ thỉnh thoảng khiến bọn họ cảm thấy đau bụng một chút mà thôi, nhưng theo thời gian, sẽ có một số lợi ích cho cơ thể.

Nhưng loại việc như này từ trước đến nay rất ít người sẽ có đủ khả năng đi kiểm chứng thật giả, nó giống với việc các bác sĩ trong bệnh viện căn dặn không được ăn thứ gì đó, bệnh nhân chắn chắn sẽ coi như khuôn vàng thước ngọc mà làm theo.

Bây giờ đối với anh mà nói, một nhà họ Chu chết đi không có một chút tác dụng gì, mà nhà họ Chu sống nói không chừng vào thời khắc quan trọng còn có chút tác dụng.

Đương nhiên, nếu vẫn còn có kẻ dám có ý nghĩ khác, vậy anh cũng sẽ không do dự mà xuống tay.

“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, lẽ nào, các người không muốn trả thù nhà họ Lư?”, Hạng Tư Thành đuôi mắt cong cong, thẳng thắn nói.

“Đợi sau khi xử lí xong nhà họ Lư, tôi sẽ đưa thuốc giải thật sự cho các người”.

Hạng Tư Thành lại nói lần nữa, làm loại chuyện như này vẫn cần phải cho bọn họ một chút hy vọng, nếu không nói không chừng có người sẽ mặc kệ tất cả, không thèm quan tâm đến thứ gì.

Quả nhiên, nghe thấy lời của anh trong mắt mấy người nhà họ Chu lộ ra vẻ phẫn hận, mặc dù nhà họ Lư rất lớn mạnh, nhưng tiềm lực trên người Hạng Tư Thành cũng không nhỏ, chưa kể đến hiện tại còn cùng hội với Mạnh Tử Ngâm, cho nên bọn họ cũng cơ hội báo thù.

Hơn nữa nói không chừng còn có thể lợi dụng cơ hội lần này để gia tộc bọn họ phát triển mạnh mẽ, dẫu sao nhà họ Lư cũng là một miếng thịt béo bở, sau khi sụp xuống cũng kiếm được khá nhiều lợi lộc.

“Tự gọi người nhà các người đến xử lý đi”, Hạng Tư Thành vứt lại cho bọn họ một câu.

Mạnh Tử Ngâm vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, thành thật mà nói kết quả như này cô ta cũng tương đối chấp nhận được.

“Mà này, tiếp theo cô định đi đâu?”, Hạng Tư Thành bỗng nhiên hỏi: “Nhưng phải nói trước, tôi không phụ trách bảo vệ an toàn của cô đâu nhé”.

“Ai cần anh bảo vệ, lần này nếu bọn chúng để tôi nghỉ ngơi nửa ngày, cũng sẽ không xảy ra việc như này. Tôi không đến nhà họ Chu nữa, mà sẽ đi với anh sau đó tạm thời tìm một chỗ để ở, đến lúc đó cũng sẽ cảm ơn anh cẩn thận”, Mạnh Tử Ngâm nói.

Hạng Tư Thành không từ chối, trong mấy chiếc xe chọn ra một chiếc nhìn rất được, sau đó bảo Mạnh Tử Ngâm lên xe.

Mà Mạnh Tử Ngâm lại đặc biệt đi lên chiếc xe bên cạnh lấy chiếc rương mà nhà họ Chu đưa cho, cô ta nghi ngờ Hạng Tư Thành là cố ý làm như vậy, thậm chí còn nghi ngờ Hạng Tư Thành không phải là đàn ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play