Ôn Tuyền Nhất Phẩm là khu biệt thự cao cấp nhất trong thành phố Thiên Hải.
Mặt lưng là núi, bên cạnh là hồ, công viên xanh hóa với diện tích lớn, khung cảnh tươi đẹp, vị trí địa lý tốt, dịch vụ quản lý năm sao dành cho khách quý, mỗi một điểm đều thể hiện sự sang chảnh của nó.
Những người sống trong khu này đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố Thiên Hải, không hề khoa trương khi nói rằng những người này mà bắt tay với nhau thì có thể đỡ được nửa bầu trời của thành phố Thiên Hải.
Vào trung tâm bán biệt thự trong Ôn Tuyền Nhất Phẩm, thái độ đám nhân viên tư vấn bán hàng rất lạnh nhạt.
Trong khu biệt thự cao cấp này, những người mua được nhà ở đây thì đều thuộc dạng giàu sang phú quý, vậy nên ngay cả nhân viên bán biệt thự cũng cảm thấy mình hơn người khác một bậc.
Hơn nữa là nhân viên bán hàng của Ôn Tuyền Nhất Phẩm thì luôn được tiếp xúc với những người quyền cao chức trọng, hoặc là những doanh nhân thành đạt, vậy nên bọn họ nắm trong tay thông tin về tất cả những đại gia trong thành phố Thiên Hải.
Là một nhân viên bán hàng đạt tiêu chuẩn bị điều quan trọng nhất là phải tinh mắt. Cộng mọi thứ trên người Hạng Tư Thành lại chỉ khoảng hai trăm tệ, ngay cả một món đồ trang sức cũng không đeo, bên hông cũng không thấy treo chìa khóa xe, khuôn mặt của anh thì không nằm trong danh sách các đại gia, vậy nên anh bước vào cũng chẳng có ai để ý tới anh.
Hạng Tư Thành vẫn thong thả như thường, anh đã quen với tình huống này rồi, chỉ thản nhiên lên tiếng: “Xin hỏi có ai đón tiếp không?”
Hạng Tư Thành ôn hòa nói.
“Mời anh ngồi chờ một lát, lát nữa chúng tôi sẽ phục vụ anh”.
Một nhân viên tư vấn mỉm cười mời Hạng Tư Thành ngồi xuống.
Thái độ khá lễ phép và nhiệt tình, nhưng Hạng Tư Thành lại nhìn ra được đó chỉ là sự lấy lệ dịu dàng của nhân viên tư vấn mà thôi.
Công việc trong trung tâm bán biệt thự không hề bận rộn, bởi vì số người mua được nhà ở đây có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mấy nhân viên tư vấn này thừa sức lo được, bọn họ không tiếp đón Hạng Tư Thành ngay là bởi vì sợ bỏ lỡ khách hàng mới vào.
Trong cái nhìn của bọn họ, khả năng Hạng Tư Thành mua nhà rất nhỏ.
Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi ôm một cô gái trang điểm lòe loẹt bước vào.
Người đàn ông hào phóng vung tay lên: “Em yêu, thích căn nào? Chọn thoải mái đi!”
Ngay sau đó, đám nhân viên bủa vây tới.
Ai nấy cũng cười tươi như bắt được vàng.
“Cậu Tiền, tôi là Tiểu Lưu, cuối cùng cậu cũng tới rồi, căn biệt thự số tám vẫn giữ lại cho cậu đó”.
“Cậu Tiền, tôi đây, Tiểu Mã đây, tối qua chúng ta trò chuyện trên Wechat rồi đấy. Tôi cảm thấy căn biệt thự số bảy được đó, hay là cậu mua căn số bảy đi”.
“Thôi đừng tranh giành nhau nữa, tôi cho rằng chỉ có căn biệt thự số chín mới xứng với thân phận của cậu Tiền, mang ý nghĩa Cửu Ngũ Chí Tôn!”
Tiền Thiếu Minh, cậu ấm con nhà giàu có tiếng ở thành phố Thiên Hải, nhà anh ta sở hữu khối tài sản mấy trăm triệu, người như vậy mới là mục tiêu chính của đám nhân viên tư vấn bán hàng.
Hưởng thụ cảm giác được người ta tâng bốc, Tiền Thiếu Minh khá là hài lòng.
Anh ta vuốt tóc nói: “Biệt thự số chín được đó, ngụ ý tốt, căn ấy bao nhiêu tiền? Tôi không thiếu tiền!”
“Thưa cậu Tiền, biệt thự số chín là căn biệt thự xịn nhất, đứng trên ban công là có thể nhìn thấy phong cảnh của hồ Thiên Tế và núi Phong Vân, hơn nữa từ ánh sáng đến phong thủy đều là căn biệt thự tốt nhất đợt này, giá cả cũng đắt hơn những căn khác một chút, chắc là cậu Tiền cũng hiểu được điều đó”, một nhân viên khác cướp lời.
“Đừng nói nhảm nữa, nói giá tiền đi, cậu đây không thiếu tiền!”, Tiền Thiếu Minh phiền chán xua tay, thể hiện rõ tư thái của một cậu ấm con nhà giàu.
“Cậu Tiền, giá bán là một trăm bảy mươi lăm triệu!”
“À, thế à”, nghe thấy cái giá ấy, Tiền Thiếu Minh cười gượng một tiếng.
Trong cái nhìn của anh ta, tuy rằng nhà anh ta rất giàu, nhưng gần hai trăm triệu như thế thì bằng một nửa thu nhập của nhà mình rồi. Lấy khoản tiền ấy ra để lấy lòng một người phụ nữ, nếu bố anh ta biết thì sẽ đánh gãy chân anh ta mất.
Vả lại, cho dù anh ta đồng ý thì cũng chẳng thể lấy ra được một trăm bảy mươi lăm triệu.
“Cậu Tiền, nếu cậu mua thì chúng tôi sẽ ký hợp đồng mua nhà luôn, chiều nay cậu có thể dọn vào ở”.
“Số chín không được, tôi không có hứng thú với việc ngắm cảnh, tôi muốn căn số tám, số tám mới may mắn, Tiền Thiếu Minh này thích con số may mắn”.
“Vâng, cậu Tiền, chúng tôi sẽ làm thủ tục cho cậu luôn, giá bán căn biệt thự số tám là một trăm hai mươi lăm triệu”.
Vãi chưởng, căn biệt thự số tám cũng hơn trăm triệu cơ à? Sao nhà ở đây đắt thế? .
đam mỹ hàiTrên mặt Tiền Thiếu Minh hiện lên nét lúng túng. Cô gái bên cạnh lập tức sà vào lòng anh ta, nũng nịu nói: “Anh yêu, anh đã hứa sẽ kết hôn với em ở khu biệt thự này mà. Em ứ biết đâu, em muốn mua nhà ở đây cơ!”
“Được! Được! Mua!”
“Số tám vẫn còn quê lắm, số sáu được đó, mua căn số sáu đi. Xử lý thủ tục cho tôi nhanh lên, tôi không thiếu tiền!”
Rõ ràng là cậu Tiền đang cố đấm ăn xôi, nhưng vẫn bày ra cái dáng vẻ “tôi có tiền, tôi không quan tâm”.
Thấy hôm nay vẫn chưa bán được căn biệt thự số chín, đám nhân viên tư vấn không khỏi cảm thấy thất vọng, giá của căn biệt thự Cửu Ngũ Chí Tôn thực sự là quá cao rồi.
Ngay cả cậu chủ của tập đoàn Tiền Thị cũng không mua nổi, e rằng căn biệt thự xịn nhất ở đây sẽ không thể bán đi trong một sớm một chiều được.
Nhưng bán được căn số sáu cũng là tốt lắm rồi.
Thế là tất cả nhao vào tranh đoạt ký hợp đồng mua nhà với cậu Tiền.
Hạng Tư Thành vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn nãy giờ, lúc này, anh đi về phía nhân viên tư vấn.
“Tôi muốn mua căn biệt thự số chín”.
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại tràn trề sức lực.
Câu nói ấy vừa vang lên là mọi người xôn xao hết cả lên.
“Có người muốn mua căn biệt thự số chín!”
“Căn biệt thự được xưng là đắt nhất trong đợt hai có người mua rồi hả?”
“Hứ? Chắc là giả ấy chứ, sao tôi chưa nhìn thấy người này bao giờ?”
“Căn biệt thự tốt nhất có giá một trăm bảy mươi lăm triệu, cậu thanh niên này mạnh miệng thế!”
“Ngay cả cậu Tiền còn không mua được căn xịn nhất, anh ta mà mua được á? Anh ta là ai?”
Những lời chất vấn vang lên ồ ạt.
- ---------------------------