Ngay sau đó, Nguyệt Uyển Như dường như cảm nhận được, quay lại nhìn thấy Hạng Tư Thành đang đứng ở cửa, trên mặt liền hiện ra nét cười, đặt sách bên cạnh giường.
Hạng Tư Thành liền bước vào trong phòng, hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
“Để tôi xem cô hồi phục như nào rồi”.
Hạng Tư Thành nói xong, cũng không đợi cô ấy từ chối, trực tiếp cầm lấy một cánh tay của cô ấy, bắt đầu chẩn đoán bệnh.
Sắc mặt Nguyệt Uyển Như hơi đỏ, nhưng cũng không rút tay ra, để mặc Hạng Tư Thành nắm trong tay.
“Đúng rồi, việc đó cảm ơn anh, vốn dĩ em đang đau đầu không biết làm thế nào mới tốt, không ngờ sau đó Chu Bá Quang lại đích thân đến nhà em hủy hôn, em không cần hỏi cũng biết chắc chắn là anh làm”, Nguyệt Uyển Như bỗng nhiên nhớ ra.
“Mấy ngày này hắn không tiếp tục quấy rầy cô nữa chứ?”, Hạng Tư Thành hỏi.
“Không có, trước đây lúc người nhà em ở đây anh ta vẫn đến, nhưng mấy ngày gần đây không biết xảy ra chuyện gì không đến lần nào, nên em cũng được nghỉ ngơi thoải mái”.
Trên mặt Nguyệt Uyển Như cuối cùng cũng hiện lên nụ cười.
Trong lòng Hạng Tư Thành biết rõ, nhất định là do Triệu Kỳ Phong, mặc dù cậu ấm này các mặt khác đều không ra sao, nhưng cũng có chút sức răn đe, có anh ta ở đây loại người tiểu nhân như Chu Bá Quang chắc chắn không dám gây ra phiền phức.
“Ừm, bây giờ cơ thể của cô đã hoàn toàn bình phục, xuống giường đi lại không vấn đề gì, cũng xuất viện được rồi”, Hạng Tư Thành đưa ra kết luận.
“Thật sao? Tốt quá rồi, mấy ngày này ở mãi trong phòng bệnh em sắp ngộp thở rồi, không được ra ngoài, hàng ngày chỉ có thể nhìn ra cửa sổ”.
“Cô cũng không cần lo lắng, lần này tôi đã chuẩn bị thuốc trị sẹo, sau khi sử dụng đảm bảo sẽ xóa hết sẹo, làn da sẽ trông như ban đầu”.
Nguyệt Uyển Như có chút ngại ngùng, ở chỗ khác thì không vấn đề, nhưng chỗ có vết sẹo hơi mẫn cảm, vẫn là một cô gái nên cô ấy vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cô tự mình bôi cũng được, nhưng hiệu quả sẽ chậm, hơn nữa cũng không được tốt lắm, bởi vì sẹo không chỉ trị ở bên ngoài cơ thể, mà còn cần phải lưu thông khí huyết”, ánh mắt Hạng Tư Thành trong veo, không có ý gì khác.
Nguyệt Uyển Như có chút trầm mặc.
Nhưng sau đó cô ấy nghĩ đến nhiều thứ hơn, cảm thấy bản thân lúc trước đã làm nhiều lần, bây giờ cũng không cần thiết phải nghĩ nhiều, cũng không cần phải cởi hết, hơn nữa Hạng Tư Thành cũng không phải người ngoài, cho dù thật sự có liếc nhìn một chút cũng có sao chứ?
“Vẫn là anh giúp em đi, em vụng về sợ sẽ làm sai”.
Giọng của Nguyệt Uyển Như rất nhỏ, nếu không phải thính lực của anh tốt thì chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Nhưng anh cũng không từ chối, vì anh Nguyệt Uyển Như mới trở thành như vậy, nên anh luôn cảm thấy mình phải có nghĩa vụ làm cho Nguyệt Uyển Như được trọn vẹn như trước, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều đến những khía cạnh khác.
Nguyệt Uyển Như đỏ mặt, kéo áo xuống dưới một chút, lộ ra phần trên trắng nõn.
Nhưng ở đó, có một vết sẹo vô cùng dễ thấy, nếu không quan tâm chữa trị về sau nói không chừng sẽ có chuyển biến xấu.
“Có, có cần phải kéo hết ra không?”, giọng Nguyệt Uyển Như càng nhỏ hơn, nếu tiếp tục, thì có thể coi như không còn gì bảo vệ nữa, cơ thể hơn hai mươi năm của cô chưa từng bị người đàn ông lạ nào nhìn qua.
“Không cần nữa”.
Hạng Tư Thành cũng không phải đến để lợi dụng, bây giờ trong mắt anh Nguyệt Uyển Như chính là một bệnh nhân, lòng thầy thuốc như lòng cha mẹ, anh sớm đã hiểu được đạo lý này.
Hiện tại vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc, đây là nguyên tắc mà thầy của anh đã đặt ra cho anh, đó chính là lúc điều trị cho bệnh nhân nữ, trên mặt không được có ý cười, nếu không rất có thể sẽ bị hiểu nhầm là phóng đãng.
Nguyệt Uyển Như nhìn thấy biểu hiện của Hạng Tư Thành, không biết tại sao lại có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn là sự yên tâm, thực ra cô cũng sợ Hạng Tư Thành sẽ nhân cơ hội làm ra chút gì đó, cô vẫn chưa sẵn sàng.
Hạng Tư Thành cầm lấy ngân châm, trong lòng không có chút ý nghĩ đen tối châm xuống.
Sẹo không đơn giản là vấn đề bên ngoài, nếu không với khả năng tái tạo của làn da đã có thể hồi phục được vết sẹo, cũng sẽ không khiến nhiều người phải đau đầu.
Ba cây ngân châm nhỏ châm xuống cạnh miệng vết thương, trong chốc lát chảy ra rất nhiều máu đen.