Ngoài những thứ đó ra, trên người Ngô Nhung Hoa không còn gì khác, ngay cả điện thoại cũng không có.

Vân Y Y đưa đồ cho Hạng Tư Thành, nghi hoặc hỏi: “Những thứ này là gì?”

Lúc này, thái độ của Hạng Tư Thành với Vân Y Y cũng hơi thay đổi. Qua biểu hiện vừa rồi của cô ta, ít nhiều gì anh cũng thấy cảm động.

“Trước đó còn nói là cô cần mua một quyển bí tịch tâm pháp để tu luyện, nhưng bây giờ chắc không cần. Thứ này chính là một loại bí tịch thượng đẳng, nó là chiến lợi phẩm của chúng ta, sau này cô có thể tu luyện nó”, Hạng Tư Thành nói.

Đôi mắt của Vân Y Y sáng rực lên. Trước kia cô ta chưa từng có cảm giác như vừa rồi, đó là một cảm giác bất lực sâu sắc, vậy nên cô ta cũng muốn có được thực lực mạnh mẽ, hiện tại có cơ hội này, tất nhiên là cô ta sẽ không bỏ qua.

“Ôi, vậy thì tốt quá, sau này tôi luyện tám động tác đó ra khí tức, anh Hạng nhất định phải dạy tôi đấy”, Vân Y Y nói.

Hạng Tư Thành gật đầu, không nói lời từ chối.

Trải qua chuyện này, trong lòng anh đã chính thức coi Vân Y Y là bạn rồi, chứ không còn là mối quan hệ thuê mướn lợi ích như trước.

Đã là bạn thì tất nhiên phải giúp đỡ nhau nhiều hơn rồi.

“Theo những gì tôi biết, môn phái của bà ta không có người khác, chỉ luôn truyền cho một người, hiện tại chỉ có một mình Chu Mẫn”, Hạng Tư Thành nói.

Vân Y Y sửng sốt.

Tất nhiên cô ta biết Chu Mẫn là ai, anh họ cô ta vô cùng coi trọng Chu Mẫn, có thể coi là người mà anh họ tin tưởng nhất, chỉ không có tình yêu với nhau thôi.

Hiện tại, Hạng Tư Thành muốn nói rằng Chu Mẫn là truyền nhân của Ngô Nhung Hoa, sao có thể như thế được?

“Anh Hạng, có khi nào anh nhầm lẫn gì không?”, Vân Y Y hỏi dò, vẫn cảm thấy không hiểu.

“Không, tuy rằng thực lực của Ngô Nhung Hoa rất mạnh, nhưng cũng không mạnh hơn tôi là mấy, căn bản không thể tới hạ độc tôi được, bởi vì thực lực của bà ta chưa đủ để làm chuyện đó mà không bị phát hiện ra. Chắc hẳn cô cũng biết mấy ngày trước Vân Tịnh Nhã mang nước suối tới rồi đấy, chỉ có Chu Mẫn mới có động cơ và cơ hội hạ độc”, Hạng Tư Thành nói.

“Vậy được rồi, tôi sẽ gọi anh họ tới, chỉ có thể ngay mặt đối chất mới biết được đầu đuôi ra sao”, Vân Y Y nói.

Nhưng còn một câu cô ta chưa nói, ngoài Chu Mẫn thì còn một khả năng nữa, Vân Tịnh Nhã cũng có cơ hội hạ độc.

Hơn nữa Hạng Tư Thành tin tưởng Vân Tịnh Nhã như thế, có sập bẫy cũng chẳng biết.

Đương nhiên, câu ấy không thể nói ra được, chẳng bằng gọi tới đây. Đến lúc đó, nếu Chu Mẫn chứng minh được mình vô tội, tự nhiên Hạng Tư Thành sẽ nghĩ tới Vân Tịnh Nhã.

Sau khi nhận được điện thoại của Vân Y Y, Triệu Kỳ Phong kinh hãi, vội vàng tới đó ngay.

Đồng thời, cô ta còn không quên nhắc nhở anh họ mình đưa cả Chu Mẫn tới, nguyên nhân thì cô ta không nói, vậy nên hiện tại Triệu Kỳ Phong vẫn chưa biết mọi chuyện đã được giải quyết.

Trong phòng có một người chết, Hạng Tư Thành không cảm thấy thế nào, nhưng dần dà Vân Y Y lại hơi sợ, dù sao đó cũng là một cái xác, không phải tất cả mọi người đều có thể làm như không nhìn thấy.

Thế là cô ta kéo Hạng Tư Thành sang một căn phòng khác.

Nhân cơ hội ấy, cô ta kể lại chuyện giữa bố mẹ mình và Ngô Nhung Hoa, mọi chuyện không lệch nhiều so với suy đoán của Hạng Tư Thành, chỉ có một vài chi tiết là khác.

Khi đã biết được sự thật, Hạng Tư Thành bèn lấy thuốc trị sẹo trong cái hòm ở một căn phòng khác đưa cho Vân Y Y.

“Đây là đồ mà tôi hứa cho cô, tuy rằng đã qua mấy chục năm rồi, nhưng hiệu quả vẫn tốt lắm, nếu kiên trì sử dụng, mặt của mẹ cô tuyệt đối sẽ khôi phục như lúc đầu”, Hạng Tư Thành nói.

Trong mắt Vân Y Y hiện lên nét mừng rỡ, hỏi: “Anh Hạng, thuốc này bao nhiêu tiền, chắc là đắt lắm”.

“Không lấy tiền, trước giờ tôi chưa bao giờ lấy tiền của bạn”, Hạng Tư Thành nói.

Vân Y Y cười vô cùng vui vẻ, đương nhiên không phải là bởi vì tiết kiệm được tiền, mà là bởi vì rốt cuộc Hạng Tư Thành cũng coi cô ta là bạn.

Mấy ngày trước, tuy trông mặt ngoài thì mối quan hệ của bọn họ không có gì đáng nói, nhưng cô ta hiểu giữa bọn họ vẫn tồn tại khoảng cách, giao dịch lần này kết thúc là rất khó thân nhau hơn.

Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, vậy nên cô ta vui vẻ tột độ.

Bọn họ đợi chừng nửa tiếng, rốt cuộc bên ngoài cũng có tiếng động, Triệu Kỳ Phong vội vàng dẫn người vào.

Thế là cả hai cùng vào đại sảnh lầu một, thấy người đầu tiên bước vào là Triệu Kỳ Phong với vẻ mặt sốt sắng, đằng sau là Chu Mẫn và Vân Tịnh Nhã, cùng với vài cấp dưới của Triệu Kỳ Phong.

Hạng Tư Thành vẫn luôn quan sát vẻ mặt của bọn họ.

Triệu Kỳ Phong nôn nóng chạy vào, nhìn thấy thi thể của Ngô Nhung Hoa ở trên mặt đất, hai hàng lông mày giãn ra, có vẻ như rất thoải mái.

Biểu cảm của Chu Mẫn ở đằng sau thì khá đặc sắc, mới đầu là cố tỏ vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Ngô Nhung Hoa, con ngươi của cô ta lập tức trợn to lên, dường như nhìn thấy cảnh tượng gì khó có thể tin nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play