Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Trình Tử Giai, Hàn Đào sợ đến mức phát run, suýt thì ngã phịch xuống đất.

Trình Tử Giai vội vàng tới hỏi: “Thiếu…”

Hạng Tư Thành khẽ đánh mắt, Trình Tử Giai vội vàng kìm lại chữ “soái”, anh ta vội vàng đổi giọng: “Anh Hạng, anh không sao chứ?”

Vừa rồi nhận thấy tình hình không ổn, Hạng Tư Thành đã ra ngoài liên lạc với Trình Tử Giai. Nghe xong, Trình Tử Giai lập tức tắt máy, sốt sắng chạy tới tập đoàn Mộ Tư.

“Tôi không sao”.

Hạng Tư Thành thản nhiên lên tiếng.

Thấy Trình Tử Giai ở đâu chui ra, Thạch Diễn Tĩnh như phát hiện ra điều gì đó, cô ta bỗng giễu cợt: “Xem ra đây chính là đồng bọn làm giả hợp đồng với giám đốc Vân nhỉ?”

“Ai bảo anh vào đây?”

“Anh có tư cách gì mà đòi vào đây? Còn dám quát tháo bạn trai tôi nữa!”

“Bọn tôi chưa đi tìm anh mà anh đã tự mò tới, đúng là to gan thật!”

Trong cái nhìn của Thạch Diễn Tĩnh, người này khách khí với Hạng Tư Thành như thế thì có thân phận gì được đây?

Trình Tử Giai đột nhiên xông vào tập đoàn Mộ Tư, còn hỏi han Hạng Tư Thành một cách ân cần như thế, khiến đám nhân viên tỏ vẻ khinh thường.

Trong suy nghĩ của bọn họ, người quen biết với Hạng Tư Thành thì chắc chắn cũng là cá mè một lứa, lát nữa nhất định phải trừng phạt cả thể.

Vì muốn dìm chết Vân Tịnh Nhã, Thạch Diễn Tĩnh bước về phía trước, hung hăng nói: “Anh yêu, em thấy tên đó là đồng lõa của Vân Tịnh Nhã đấy, hay là em gọi người bắt hết bọn chúng lại nhé?”

“Bắt lại? Thạch Diễn Tĩnh, mẹ kiếp, cô điên rồi hả?!”

“Cô muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo tôi theo!”

Hàn Đào vội vàng gào lên.

Ngay sau đó, ông ta run rẩy đi tới trước mặt Trình Tử Giai, run rẩy nói: “Cậu… Cậu chủ, sao cậu lại tới đây?”

Giờ phút này, Trình Tử Giai chỉ muốn tát chết Hàn Đào luôn thôi. Đắc tội với ai chẳng được, sao nhất định phải đắc tội với Hạng Tư Thành cơ chứ?

Hạng Tư Thành là ai? Thiếu soái của vùng biên giới phía Bắc, nắm giữ quyền thế ngập trời, chỉ một câu nói của anh là có thể đưa nhà họ Trình lên mây xanh, nhưng cũng chỉ một câu nói của anh là có thể khiến nhà họ Trình chết mất xác!

“Hàn Đào! Tôi không đến, chẳng lẽ còn đợi ông thay mặt nhà họ Trình gửi đơn kiện cho cô Vân sao?”

Trình Tử Giai âm trầm nói.

Cảm nhận được cơn thịnh nộ của Trình Tử Giai, Hàn Đào nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa. Ông ta nói lí nhí trong cổ họng: “Chẳng… Chẳng lẽ hợp đồng ấy là do cậu chủ ký thật sao?”

Trình Tử Giai giơ chân lên, đạp Hàn Đào ngã lăn ra đất, sau đó phẫn nộ quát: “Thừa lời!”

“Ông bị mù hay sao mà không thấy chữ ký của tôi ở mục cuối cùng?”

Nghe vậy, sắc mặt của Hàn Đào tái mét đi.

Đương nhiên là ông ta nhìn thấy chữ ký của cậu chủ nhà mình, nhưng ông ta không hề tin vào chuyện đó. Đáng ra lúc này cậu chủ phải đang ở thành phố Vân để kiểm soát cục diện chung mới đúng chứ?

Sao lại im hơi lặng tiếng tới Thiên Hải chỉ vì một bản hợp đồng cỏn con này được?

Giờ phút này, Hàn Đào bất chấp đau đớn, vừa lăn vừa bò tới gần chân Trình Tử Giai, vội vàng nói: “Cậu chủ, đây… Đây chỉ là hiểu lầm thôi! Chỉ là hiểu lầm thôi!”

Trình Tử Giai khinh thường cười lạnh một tiếng: “Hiểu lầm? Vậy chuyện ông nhận hai triệu tiền hối lộ của Thạch Diễn Tĩnh thuộc tập đoàn Mộ Tư cũng là hiểu lầm hả?”

Nghe vậy, Hàn Đào đứng chết trân tại chỗ.

“Hàn Đào! Đừng tưởng Thiên Hải cách xa trụ sở chính thì tôi sẽ không điều tra ra những chuyện mà ông làm. Hiện tại, tôi tuyên bố bãi miễn mọi chức vụ của ông trong nhà họ Trình, đồng thời sẽ điều tra rõ mọi chuyện ông đã làm trong thời gian nhậm chức. Nếu có bất cứ một hành vi nào lấy công làm việc riêng, hừ! Đơn kiện mà ông vừa nói e rằng sẽ phải ký tên ông đấy!”

Đoàng!

Những lời nói của Trình Tử Giai chẳng khác nào sấm sét đánh vào người Hàn Đào. Đôi chân ông ta mềm oặt đi, cứ thế khuỵu xuống mặt đất.

Ông ta biết là mình tiêu rồi, con ả Thạch Diễn Tĩnh ngu xuẩn hại ông ta thảm quá!

Nhìn một người quyền cao chức trọng như Hàn Đào ngồi phịch xuống mặt đất, mí mắt của đám nhân viên cứ giật đùng đùng.

Người này có lai lịch thế nào vậy?

Trước mặt anh ta, ngay cả người phụ trách của nhà họ Trình ở Thiên Hải cũng chỉ như một người hầu.

Ngay lập tức, mọi người nhìn Trình Tử Giai, ánh mắt đã thay đổi hẳn.

Người chấn động nhất phải kể đến Vân Tịnh Nhã, cô mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, trên mặt chỉ toàn sự khó tin. Chẳng lẽ người tự xưng là cậu chủ nhà họ Trình ở thành phố Vân này là thật sao?

Giờ phút này, trên người Trình Tử Giai toát lên khí thế của người có địa vị cao, anh ta áy náy nói với Vân Tịnh Nhã: “Cô Vân, tôi xin lỗi vì đã để cô phải chịu ấm ức, tất cả là tại tôi không suy xét chu đáo, bây giờ tôi sẽ làm rõ mọi chuyện”.

Vừa nói, Trình Tử Giai vừa nhìn về phía Chương Chính Tu và Thạch Thái, hơi nhíu mày nói: “Xin hỏi, ai có thể đứng ra đại diện cho tập đoàn Mộ Tư?”

“Tôi là cổ đông thuộc Hội đồng quản trị của tập đoàn Mộ Tư, xin hỏi cậu là?”

Chương Chính Tu cũng đã được chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, ông ta liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Thạch Thái rồi chủ động đứng ra hỏi.

Trình Tử Giai vào thẳng vấn đề: “Tôi là cậu chủ nhà họ Trình ở thành phố Vân, tên là Trình Tử Giai!”

“Hợp đồng hợp tác này là do chính tay tôi ký tên, nhà họ Trình đã cảm nhận được thành ý hợp tác của cô Vân rồi, mong rằng sau này có thể hợp tác vui vẻ với tập đoàn Mộ Tư ở Thiên Hải”.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play