Nguyệt Uyển Khung gật đầu: “Vâng, hắn nói, nếu chị gả cho hắn, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, tất nhiên là không cần em trả số tiền ấy nữa”.
“Nhưng nếu chị không gả, hắn không chỉ bắt em trả tiền, mà còn đòi tuyên dương chuyện em đánh bạc nợ tiền ra cho cả thành phố Bất Dạ biết”.
“Chị, em thực sự không biết phải làm sao nữa”.
“Danh dự của em là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì em mà cả Bất Dạ chỉ trỏ nói xấu nhà họ Nguyệt, em sợ ông nội sẽ không chịu nổi”.
Ánh mắt của Nguyệt Uyển Như trở nên ảm đạm. Đúng thế, cả đời Nguyệt Thiên Ngạo luôn để ý danh dự, đến lúc tuổi già lại không bảo toàn được khí tiết, cộng với vấn đề sức khỏe của ông ta, Nguyệt Uyển Như không dám tưởng tượng cuối cùng chuyện này sẽ đi đến đâu.
“Chị biết rồi…”
Giọng nói của Nguyệt Uyển Như cũng nhạt hẳn đi, mang theo nỗi mệt mỏi vô tận.
“Chị không thể gả cho tên khốn đó được! Hắn là một tên cặn bã!”
“Ha ha…”
“Bất luận là vì em, vì ông nội, hay là vì nhà họ Nguyệt, thì chị cũng không còn lựa chọn nào khác”.
“Anh Hạng, cô Vân, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, hai người đi đi”.
“Chị à, em…”
Nguyệt Uyển Khung còn muốn nói gì nữa, nhưng Hạng Tư Thành đã đặt tay lên vai anh ta rồi lắc đầu.
Ba người rời khỏi phòng bệnh. Ở cửa ra vào, Nguyệt Uyển Khung hất tay Hạng Tư Thành ra: “Anh làm gì thế hả!”
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra chị em muốn hi sinh bản thân sao?”
Hạng Tư Thành nói: “Đương nhiên là tôi nhìn ra, nhưng không giải quyết chuyện này, anh nghĩ có thể thay đổi kết quả được không?”
Nguyệt Uyển Khung sững sờ: “Ý anh là sao?”
“Thanh toán nợ cho anh trước đã”.
“Cái gì? Thanh toán cho em? Anh á?”
Hạng Tư Thành gật đầu.
“Anh biết đánh bài?”
Hạng Tư Thành lắc đầu.
“Hay là biết cách ăn gian?”
Hạng Tư Thành lại lắc đầu.
Nguyệt Uyển Khung nghi ngờ: “Anh không biết gì hết, dựa vào đâu mà đòi thanh toán nợ cho em?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết”.
“Dẫn tôi tới sòng bạc”.
Nguyệt Uyển Khung nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh: “Anh nói thật hả?”