“Đại ca ơi! Anh còn thừa chiếc xe nào không cho em mượn một cái?”

Tống Chí Đông cười nói: “Người anh em, cậu nói câu này có phải là tát vào mặt anh không? Hai anh em ta, đồ của anh chẳng phải cũng là đồ của cậu sao?”

“Vừa hay anh mới đặt một con xe mới, chắc cũng chuyển đến rồi chăng. Cậu trực tiếp đến trụ sở ngân hàng Thiên Hải tìm ông Tống. Anh đã sắp xếp trước cho cậu rồi, cậu tìm ông ấy để ông ấy đưa chìa khóa cho cậu là được”.

Cúp điện thoại, Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ một chút. Nếu như chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho con gái thì không thể thiếu khoản đi ngân hàng rút tiền. Vừa hay chuyến đi này một công đôi việc.

Mặc dù hôm nay trời mưa nhưng người đến ngân hàng vẫn rất đông, bận rộn lạ thường. Hạng Tư Thành không muốn làm quá lên nên không gọi điện thoại trước cho ông Tống mà vẫn lấy số thứ tự và ngồi xếp hàng chờ đợi. Anh định đi rút tiền trước rồi mới đi lấy xe.

Trong lúc anh đang yên lặng chờ đợi thì một cô gái mặc đồng phục ngân hàng bước lại.

Cô gái với body đẹp, chân đi giày cao gót, chỉ có điều trên khuôn mặt thanh tú đó có nét gì đó khá cứng nhắc.

“Chào anh! Tôi là Cao Tịnh, giám đốc ngân hàng Thiên Hải, xin hỏi anh muốn làm gì?”, Cao Tịnh lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, chỉ có điều sao nụ cười này nhìn giả tạo thế.

“Tôi muốn rút tiền”, Hạng Tư Thành thản nhiên nói.

“Thưa anh, hôm nay bận quá, hay là anh đến máy rút tiền tự động để nhường chỗ cho khách hàng phía sau. Như vậy có thể tiết kiệm thời gian, mong anh thông cảm”, Cao Tịnh nói.

“Máy rút tiền hạn chế về số tiền rút nên tôi muốn rút ở quầy”, Hạng Tư Thành nói với vẻ bình tĩnh.

Anh cũng rút số thứ tự như mọi người thì dựa vào đâu phải nhường cho người khác?

“Thưa anh! Ở quầy thật sự bận quá, có rất nhiều người phải làm nên mời anh đến máy rút tự động đi”, Cao Tịnh nói với ý như muốn đuổi người.

Nếu như muốn rút nhiều tiền thì chỉ có thể đến quầy rút. Chỉ có điều… Cao Tịnh nhìn Hạng Tư Thành một lượt, ăn mặc quần áo thì bình thường, vừa nhìn đã biết là đồ vỉa hè. Khắp người đều không đeo bất kỳ phụ kiện nào, đúng là khiến cô ta không thể nào nghĩ anh là người có tiền.

“Vậy tại sao họ có thể rút tiền ở quầy?”, Hạng Tư Thành chỉ vào người đang rút tiền kia, nói.

“Bởi vì họ rút với số tiền lớn, vượt quá một triệu tệ”, lúc này Cao Tịnh nói với giọng cao ngạo.

Hạng Tư Thành có chút nghi hoặc chớp chớp mắt một cái. Một triệu là số tiền lớn sao?

“Thôi, tôi không rút tiền ở quầy nữa”, Hạng Tư Thành cảm thấy, nếu như đám người này coi một triệu tệ là số tiền lớn thì hiệu suất công việc của họ rất đáng nghi ngờ.

Dù sao thì số tiền mà anh cần cũng không phải là con số nhỏ. Anh lo lắng đám nhân viên kia chưa ‘trải sự đời’, ngộ nhỡ đầu óc căng thẳng mà thao tác sai sót thì phải làm sao?

Lúc này, Cao Tịnh tưởng rằng đã đuổi được Hạng Tư Thành nên cười lạnh nói: “Phí thời gian”.

“Đúng thế, đúng là lãng phí thời gian thật. Tôi đi gặp Tống Hàng, chủ quản của các người vậy”, Hạng Tư Thành thản nhiên nói.

Lời nói vừa dứt thì Cao Tịnh như xù lông lên, cô ta hếch mắt lên nói: “Tên của chủ tịch ngân hàng mà anh cũng gọi trực tiếp được sao?”

“Nếu không thì sao, nếu không thì phải gọi là gì? Lão già Tống à?”, Hạng Tư Thành nói với dáng vẻ nghiêm túc. Có thể đảm nhận chức vụ chủ tịch ngân hàng Thiên Hải thì chắc tuổi khá cao rồi.

Lúc này sắc mặt Cao Tịnh sầm lại, ánh mắt lạnh băng.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu! Người này làm rối loạn trật tự ngân hàng, lôi ra ngoài cho tôi”.

Hai bảo vệ nghe thấy vậy thì nhanh chóng chạy lại rồi đứng trước mặt Hạng Tư Thành, xem ra đúng là định gây chuyện thật.

Hạng Tư Thành lạnh lùng quét nhìn hai bảo vệ, toàn thân như toát ra sát khí.

Trên thế giới này có biết bao cao thủ mà đều không dám đối mặt với sát khí toát ra từ trên người Hạng Tư Thành, huống hồ là hai bảo vệ nhãi nhép này?

Quả nhiên, hai bảo vệ này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, dường như có con rắn độc đang nhìn nên họ đều không dám nhúc nhích.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, lập tức kéo hắn ra ngoài cho tôi”, Cao Tịnh cắn răng giậm chân, ngực phập phồng, quát lớn.

“Tôi xem kẻ nào dám?”, Hạng Tư Thành nhếch mép nói: “Ai dám lên trước một bước thì tôi sẽ khiến cho kẻ đó hối hận suốt đời”.

Bảo vệ không dám lên trước, toàn thân dường như cứng đơ lại.

Cao Tịnh tức đến nỗi mặt đỏ bừng, lông mày dựng đứng.

“Một đám vô dụng”.

“Cô cũng đừng làm khó bảo vệ nữa. Hôm nay tôi đến đây không phải để cãi nhau, dẫn tôi đến văn phòng của chủ tịch ngân hàng đi, tôi muốn gặp ông ta”, Hạng Tư Thành lạnh lùng nói.

Cao Tịnh đột nhiên nhớ ra, ban nãy lúc cô ta đi ngang qua văn phòng của chủ tịch có nghe thấy ông ta nói rất cung kính với một người qua điện thoại. Dường như còn nói là nhất định không được chậm trễ, hình như là tiếp đón một vị khách quý, lẽ nào là người này sao?

Nhưng cô ta rất nhanh đã phủ định lại suy nghĩ này của mình. Nếu như là khách quý mà ông Tống phải tiếp đón, sao có thể là người bình thường như này được? Hơn nữa cô ta làm việc ở hệ thống ngân hàng, cũng từng tiếp xúc với không ít người có tiền ở tầng lớp cao, nhưng chưa bao giờ nghe nói có nhân vật nào như này cả…

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ hàng hiệu đi vào bên trong ngân hàng.

Cao Tịnh nhìn thấy người này thì lập tức nở nụ cười lên đón tiếp: “Giám đốc Trịnh! Ông đến rồi, nếu như ông có việc gấp thì cứ đến phòng VIP thông báo cho nhân viên xử lý là được”.

Cao Tịnh vô cùng nhiệt tình với ông chủ Trịnh, dường như đón tiếp với thái độ nịnh nọt, còn nhô ngực lên để ra hiệu nữa.

Ông chủ Trịnh nhìn body đẫy đã của cô ta, ánh mắt rực lửa cười nói: “Giám đốc Cao! Tôi tìm chủ tịch Tống có chút việc”.

Cô ta vừa nghe thấy vậy thì lập tức hiểu luôn. Cô ta có giao thiệp với ông chủ Trịnh ba năm rồi nên biết được ông ta là ông chủ với tài sản trăm triệu tệ, lẽ nào nói khách quý của chủ tịch Tống chính là ông ta sao?

“Giám đốc Trịnh, mời đi bên này, chủ tịch Tống đã đợi ông lâu lắm rồi”, Cao Tịnh nói rồi dẫn ông chủ Trịnh đi.

Ông chủ Trịnh thấy ánh mắt của Tổng giám đốc Tống có gì không ổn nên đặt chén trà xuống nói với giọng không vui: “Được rồi, ngày mai tôi lại đến vậy”, ông chủ Trịnh tức giận rời đi.

Nhưng Tống Hàng không thấy có gì không ổn cả. Đây là trà Long Tỉnh mà ông ta pha cho Hạng Tư Thành, trà là trà ngon, nước pha trà là nước suối lấy ở núi Vân Đài.

Đây là khách quý mà người giàu nhất thành phố Thiên Hải Tống Chí Đông đích thân gọi điện thoại nói là phải tiếp đón cẩn thận, thậm chí trong lúc nói còn nâng Hạng Tư Thành lên tầm cao như Tống Chí Đông.

Phải biết rằng ngân hàng Thiên Hải là ngân hàng tư, ông chủ là Tống Chí Đông. Tống Chí Đông đích thân căn dặn thì sao có thể chậm trễ? So với ông ấy thì ông chủ Trịnh này là cái thá gì?

“Chủ tịch Tống! Ông chủ Trịnh không phải là khách quý mà ông phải tiếp hôm nay sao?”, Cao Tịnh mơ hồ hỏi.

“Cô hiểu cái quái gì? Trịnh Đại Quang sao có thể so sánh với anh Hạng được, cô làm ơn sau này mở to mắt ra một chút.

Lúc này Hạng Tư Thành cũng tự mình tìm được đến văn phòng của Tống Hàng. Cao Tịnh nhìn thấy anh thì có ý ghét bỏ.

Vừa bị chủ tịch mắng cho một trận nên lần này cô ta định biểu hiện thật tốt, định đuổi tên nghèo rớt này đi.

“Sao anh vẫn chưa đi? Mau cút đi, văn phòng này không phải là người như anh có thể tùy tiện bước vào đâu”.

Cô ta trợn trừng mắt quát mắng.

Hạng Tư Thành đứng ở trước cửa, khẽ nói: “Tôi họ Hạng”.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play