Khi khuôn mặt của người vừa xuất hiện dần dần hiện ra dưới ánh đèn đường, Phương Hoa hô lên thất thanh: “Hạng… Hạng Tư Thành?”
“Sao… sao mày lại ở đây?”
Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi: “Tao không ở đây thì phải ở đâu?” “Ở chốt đóng quân của quân đội biên giới phía Bắc sao?”
Hạng Tư Thành lắc đầu: “Chậc chậc, lẽ nào các trưởng bối trong gia tộc mày chưa nói với mày rằng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng sao?”
“Mày bỏ ra một khoản tiền lớn để mua chuộc lính trong quân đội biên giới phía Bắc, bảo anh ta cố tình làm loạn, lừa bản thiếu soái về nơi đóng quân, sau đó bắt cóc Nhã Nhã trong lúc cô ấy đi một mình, hòng uy hiếp bản thiếu soái?”
“Nhưng mày tuyệt đối không ngờ rằng ba mươi ngàn thiết kỵ của vùng biên giới phía Bắc là ba mươi ngàn con người trung kiên, bọn họ thà chết cũng sẽ không bán đứng bản thiếu soái!”
“Đây là lòng tin tuyệt đối của bản thiếu soái với các anh em của mình!”
Sau đó, anh lại nhìn về phía Nhiếp Binh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Còn đám người mà Phương Hoa cử tới quấy rối chốt đóng quân của quân đội biên giới phía Bắc, chắc hẳn cũng là người mà mày dẫn tới nhỉ?”
“Tiếc rằng mày dẫn tới được, nhưng không dẫn về được”. “Mày giết bọn họ hết rồi sao?”
Trái tim Nhiếp Binh như đang rỉ máu, chỉ cần là nơi có người thì sẽ có bè phái, những người mà hắn ta dẫn tới lần này đều là những người trung thành tuyệt đối với hắn ta. Chỉ vì vụ này mà tổn thất hơn phân nửa, e rằng trong sự cạnh tranh sau này, hắn ta sẽ rơi xuống thế yếu.
“Được, được, được!”
Nhiếp Binh nói ba chữ được liền, hắn ta nhìn Hạng Tư Thành: “Nhiếp Binh này sẽ nhớ kỹ món nợ này!”
“Tao sẽ không bỏ qua đâu, cứ đợi đấy!”
Dứt lời, hắn ta lạnh lùng nhìn Hạng Tư Thành rồi định bỏ đi. Hạng Tư Thành cứ đứng im ở đó, mới đi mấy bước là Nhiếp Binh lại lùi về.
Đối diện với hắn ta, một người đàn ông mặc áo blouse trắng chậm rãi bước tới.
“Chính mày đã làm chú hề bị thương đến mức này?”
Trong mắt Vu Thọ ngập tràn sát ý. Có thể tình cảm giữa chín Lang Tước không hẳn là quá sâu đậm, nhưng chín Lang Tước đại diện cho vinh dự của chín người bọn họ, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
“Hạng Tư Thành, mày định làm gì hả?”
Nhiếp Binh phẫn nộ hỏi Hạng Tư Thành.
Còn Hạng Tư Thành thì nhìn hắn ta như nhìn một kẻ ngốc: “Làm gì? Chẳng lẽ mày nghĩ rằng hôm nay có thể bình an vô sự rời khỏi đây sao?”
“Cái gì?”
Con ngươi của Nhiếp Binh co rụt lại, nhìn anh như không thể tin nổi: “Lẽ nào mày định giết tao?”
Hạng Tư Thành hơi nghiêng đầu sang một bên: “Mày muốn giết tao, vì sao tao lại không được giết mày?”
Ánh mắt của Nhiếp Binh trở nên cay nghiệt: “Mày có biết tao là ai không?”
“Tao là người của Phù Đồ Môn - một trong bảy thế lực võ cổ truyền! Ông nội tao là đại trưởng lão của Phù Đồ Môn, dưới một người, trên vạn người!”
“Ồ”.
Hạng Tư Thành thản nhiên đáp lại: “Rồi sao?”
“Rồi sao?”
Nhiếp Binh nhếch môi cười mỉa: “Nếu mày dám động tới tao thì mày chính là kẻ địch của Phù Đồ Môn, đến lúc đó, ông nội tao chỉ cần ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người bên cạnh mày đều sẽ phải chết theo mày”.
Ai ngờ, Hạng Tư Thành lại cười khẩy: “Nếu tao không giết mày, lẽ nào Phù Đồ Môn lại không trả thù tao?”
Câu nói ấy khiến biểu cảm trên mặt Nhiếp Binh cứng đờ lại.
Lần đầu tiên xuống núi đã gặp phải thất bại lớn thế này, làm sao Nhiếp Binh có thể bỏ qua như thế được?
Thậm chí trong lòng hắn ta đã tính cả rồi, tính xem về Phù Đồ Môn thì mình sẽ phải trả thù Hạng Tư Thành như thế nào.
Nhìn biểu cảm của hắn ta, Hạng Tư Thành nói tiếp: “Có thả mày về hay không thì kết quả cũng như nhau, vậy vì sao tao phải thả mày về?”
Nhiếp Binh rùng mình một cái, nghĩ kỹ lại thì đúng là như thế thật. Trên mặt hắn ta hiện lên sự hoảng hốt, đang định nói gì đó, nhưng Hạng Tư Thành đã tiếp lời: “Đừng nói là tao tha cho mày thì mày sẽ không trả thù tao, tao không tin đâu, cho dù mày nói thật, tao cũng không tin”.
Câu nói ấy chặn đứng con đường sống sót cuối cùng của Nhiếp Binh.
“Cái gì?! Mày còn định giết cả tao?”
Phương Hoa hét lên: “Hạng Tư Thành, mày điên thật rồi!”
“Mày giết Nhiếp Binh rồi, giờ lại còn định giết tao, gây thù chuốc oán với hai trong ba môn phái, mày nghĩ mày có mấy cái mạng để chết?”
Hạng Tư Thành bỗng nở nụ cười thần bí: “Nhiếp Binh được mày âm thầm mời tới đúng không?”
Nhìn nụ cười ấy của anh, Phương Hoa dâng lên dự cảm chẳng lành: “Mày… Ý mày là sao?”
Hạng Tư Thành nhếch môi: “Mày là người duy nhất biết chân tướng, chỉ cần mày không nói được nữa, vậy thì ai biết là bản thiếu soái giết Nhiếp Binh đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT