*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tắt điện thoại, sắc mặt Hạng Tư Thành trở nên vô cùng khó coi, Vân Tịnh Nhã nhìn mắt anh, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Trong quân vùng biên giới phía Bắc xuất hiện kẻ phản loạn, anh phải đích thân đi xử lý!”

“Vậy anh còn đợi cái gì, mau đi đi!”

“Nhưng em..” “Anh không cần lo cho em, em tự về được, mau đi đi!”

Hạng Tư Thành nhìn cô sâu sắc, nói: “Thế em tự về cẩn thận nhé!”

Hạng Tư Thành nói xong, liền vội vàng rời đi!

Vân Tịnh Nhã nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng, nhưng lúc sau cô cười như tự an ủi mình, dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng hình xinh đẹp kéo dài.

Vân Tịnh Nhã đi mãi đi mãi, bỗng nhiên, một chú hề trang điểm sặc sỡ lòe loẹt xuất hiện trước mặt cô, với cách trang điểm buồn cười, còn đội bộ tóc giả nhiều màu sắc, cậu ta nhìn Vân Tịnh Nhã, đột nhiên làm mặt quỷ, sau đó biểu diễn trước mặt cô!

Vân Tịnh Nhã thấy chú hề ra sức biểu diễn, liền phì cười, vẻ xinh đẹp đó dường như tỏa sáng cả bầu trời đêm.

Chú hề thấy Vân Tịnh Nhã cười, cậu ta còn cười rạng rỡ hơn, đưa một quả bóng bay trong tay ra, Vân Tịnh Nhã cúi đầu nhìn quả bóng bay, nói: “Cái này, là tặng tôi à?”

Chú hề vui vẻ gật đầu. Vân Tịnh Nhã nhận lấy: “Cảm ơn”.

Cô nói xong, lấy một trăm đồng trong túi ra, chân thành nói: “Anh cũng vất vả rồi, coi như đây là tiền tôi mua quả bóng này đi!”

“Ôi ôi! Tiểu mỹ nữ à, người xinh đẹp, tấm lòng còn lương thiện!”

“Anh đây cũng căng thẳng lắm, hay là cô em cũng cho anh ít tiền tiêu?”

Bỗng nhiên, một tràng cười đùa cợt vang lên, Vân Tịnh Nhã ngẩng đầu, không biết từ lúc nào, con đường vốn có hai ba người, đột nhiên không còn một ai, bảy tám người đàn ông to cao từ từ bao vây cô, người nói chính là người thanh niên ngông nghênh, cười cợt nhìn cô.

Dường như cảm nhận được mùi nguy hiểm, Vân Tịnh Nhã bất giác lại gần bên cạnh chú hề: “Các… các anh là ai? Muốn làm gì?”

“He he… Tiểu mỹ nữ đừng sợ, anh đây không có ác ý, nhưng, muốn mời cô em đi làm khách!”

Vân Tịnh Nhã thận trọng nhìn anh ta: “Xin lỗi, đã muộn rồi, tôi phải về nhà!”

“Về nhà? Vội về làm gì!”

“Chỗ của anh không phải là nhà sao! Ha ha…”

“Lão đại!”

Một người bên cạnh nghiêm trọng nói: “Cậu Hoa đã nói, tốc chiến tốc thắng, bên đó, sợ là không kéo dài được bao lâu!”

Khuôn mặt người thanh niên hiện lên vẻ coi thường: “Bản công tử làm việc gì còn cần mày dạy à?”

“Một con đàn bà, vài phút là bắt được, thời gian còn nhiều, kể cả bản công tử vui vẻ xong cũng vẫn kịp!”

“Nhưng… cậu Hoa đã nói, bên cạnh họ, có Lang Tước của Quần Lang đấy!”

Ánh mắt người thanh niên lóe sáng: “Ba Lang Tước đều trong phạm vi giám sát của Phương Hoa, con đàn bà này không phải của một mình mình sao?”

“Hơn nữa, chẳng lẽ chúng mày đều là phế vật à?”

“Chỗ chúng ta có tận bảy tám người, cho dù một Lang Tước đến cũng chẳng được lợi gì!”

Người thanh niên nói xong, chuyển ánh mắt, đi từng bước từng bước về phía Vân Tịnh Nhã: “Gái thành phố lớn đúng là mê hoặc lòng người, những cô gái thô tục trên núi không thể sánh bằng!”

“Quả nhiên Phương Hoa không lừa bản công tử, lần này xuống núi, đúng là rất đáng! Ha ha…”

Vân Tịnh Nhã nhìn người đàn ông từng bước ép gần, liền như thỏ con chịu kinh hãi, vẻ mặt hoảng loạn: “Anh… anh đừng lại đây! Còn lại đây, tôi sẽ hô lớn đấy!”

“Hô đi hô đi! Cô hô càng to, bản công tử càng phấn khích!”

“Lại đây nào tiểu mỹ nữ, chốc nữa anh đây sẽ cho em biết sung sướng như thiên đường là thế nào!”

Đúng lúc người thanh niên ép gần Vân Tịnh Nhã, một bóng người đột ngột chặn trước mặt hắn ta, vừa nhìn thì là chú hề lòe loẹt, vẻ mặt người đàn ông khinh thường, đạp thẳng vào cậu ta: “Cái thứ gì làm bản công tử giật mình, cút sang một bên cho tao!”

Chú hề liền bị đạp bay ra xa, sau đó hắn tóm lấy cổ tay của Vân Tịnh Nhã, ánh mắt hừng hực lửa: “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tiểu mỹ nữ, lại đây!”

Hắn nói xong, chu cái miệng thối định hôn, Vân Tịnh Nhã còn chưa kịp thét lên, một tiếng tức giận vang lên phía sau: “Nhiếp Binh! Anh đang làm gì hả?”

Người đàn ông quay đầu nhìn kỹ người đến, sắc mặt liền hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi nghĩ là ai ăn gan báo to gan dám cản trở việc tốt của tôi, thì ra là anh!”

“Phương Hoa, làm sao, bản công tử làm việc, anh còn không yên tâm sao?”

Phương Hoa bước tới, nhìn hắn ta: “Anh điên rồi à?”

“Đây là nơi để anh làm việc này à? Chỗ Hạng Tư Thành không kéo dài được bao lâu, ngộ nhỡ hắn ta tỉnh táo chạy tới, thì hỏng hết!”

“Hừ! Xem bộ dạng anh kìa, chỉ một Hạng Tư Thành nhỏ bé mà khiến anh sợ như vậy, đâu còn chút dáng vẻ nào của con trai chi chính?”

“Theo tôi thấy, Thính Vũ Thập Cửu Kiếm của Kiếm Các các anh cũng là phế vật, tuy đám Lang Tước của Quần Lang lợi hại, nhưng cũng không đến nỗi khiến các anh sợ đến như vậy chứ?”

Một tia máu bắn ra, Nhiếp Binh nhìn tay phải của mình bị rạch một đường rất sâu, khuôn mặt lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa tức giận!

Chỉ chút nữa!

Chỉ thiếu chút nữa!

Cả cánh tay phải của mình sẽ bị chém đứt!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play