*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thằng ba mặt sẹo sững người, gã nhìn Hạng Tư Thành, rồi lại nhìn khuôn mặt hung dữ của Hồ Kiệt, lắp bắp nói: “Anh… Anh rể của anh?”

“Anh Kiệt, anh không nói đùa chứ?”

Rầm!

Hồ Kiệt đạp gã bay đi, đanh mặt nói: “Mày nhìn tao có giống như đang đùa không?” “Vả lại, một thằng ăn mày hôi hám như mày có tư cách gì để tao nói đùa với mày?!”

Nói xong, anh ta không thèm nhìn gã nữa, bưng vẻ mặt nịnh nọt đi về phía Hạng Tư Thành, cúi đầu nói: “Anh rể, không ngờ lại gặp anh ở đây…”

“Anh đi dạo sau bữa ăn à?”

Nhìn dáng vẻ lấy lòng của anh ta, Hạng Tư Thành hơi cạn lời: “Chuyện đó… Tôi quen biết anh à?”

Hồ Kiệt nói ngay: “Đương nhiên là anh không biết tôi rồi, nhưng tôi thì thường xuyên được nghe nói về anh”.

“Nhất là mấy hôm trước, trong lễ đính hôn với chị họ tôi, anh oai phong như thế, sự sùng bái của thằng em này với anh như nước sông cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp, rồi lại như…”

“Dừng lại, dừng lại!”!Hạng Tư Thành nhức đầu, cắt đứt lời nịnh bợ dài lê thê của anh ta, nhìn anh ta và nói: “Tóm lại thì anh là em họ của Hồ Mị Nhi?”

“Hề hề… Đúng thế, chỉ có điều mối quan hệ huyết mạch hơi xa, vậy nên trong nghi thức đính hôn, tôi chỉ có thể đứng ở đằng xa chứng kiến sự oai hùng của anh, anh không chú ý tới tôi cũng là điều bình thường! Hề hề…”

Hạng Tư Thành cạn lời, Hồ Mị Nhi có một cậu em họ lạ đời thế này sao?

Nhìn biểu cảm thăm dò của Hạng Tư Thành, Hồ Kiệt như hiểu ra điều gì đó, vội vàng nói: “Tôi hiểu! Tôi hiểu!”

“Anh rể, anh cứ nhìn là được!”

Hạng Tư Thành mấp máy bờ môi, tôi vừa nói gì sao? Anh hiểu cái gì hả?

Nhưng lúc này Hồ Kiệt đã trở nên đằng đằng sát khí, đi về phía thằng ba mặt sẹo.

Nhìn biểu cảm của anh ta, thằng ba mặt sẹo run lên, bất chấp cơn đau trên mặt, gã cố rặn ra một nụ cười: “Anh… Anh Kiệt, đây là hiểu lầm thôi!”

“Hiểu lầm?”

Trên mặt Hồ Kiệt hiện lên nét dữ tợn: “Tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hiểu lầm”.

Vừa nói, anh ta vừa vẫy tay một cái, một nhóm người lập tức xông ra, đấm đá thằng ba mặt sẹo một trận, những tiếng la hét vang lên inh ỏi. Đám ăn mày còn lại đứng nhìn phía xa xa, không ai dám tới gần.

Bịch!

Sau một hồi quần ẩu, cuối cùng Hồ Kiệt đá mạnh một cú, đạp thẳng vào mặt tên ăn mày. Chiếc răng cuối cùng trong miệng gã văng ra, máu me đầy mặt, con mắt trợn ngược lên rồi ngất xỉu tại chỗ.

Hồ Kiệt thở hồng hộc, không kịp nghỉ ngơi gì nhiều, anh ta xun xoe chạy tới trước mặt Hạng Tư Thành, nói với vẻ lấy lòng: “Anh rể, xử lý như vậy anh đã hài lòng chưa?”

“Nếu vẫn chưa hài lòng, em sẽ thịt tên này ngay trong đêm nay, đảm bảo anh sẽ không nhìn thấy khuôn mặt này của hắn nữa!”

Hạng Tư Thành bó tay, lúc này, Vân Tịnh Nhã hô lên: “Cậu bạn nhỏ, em đi đâu vậy?”

Nhìn về phía tiếng nói, Vân Tịnh Nhã đang đứng trước mặt cậu bé vừa bị đánh, không biết đang nói điều gì đó.

Hạng Tư Thành đi tới, cậu bé kia ăn mặc rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu, đôi mắt to quan sát mọi người, mang theo sự cẩn thận khác hẳn với những đứa trẻ cùng tuổi.

Nhìn khuôn mặt bầm tím đó, Vân Tịnh Nhã đau lòng, lấy khăn ra định lau đi vết máu trên mặt cậu ấy. Theo bản năng, cậu bé ấy né tránh, Vân Tịnh Nhã dịu dàng nói: “Cậu bạn nhỏ, đừng sợ, mặt em chảy máu rồi, nếu không mau chóng xử lý thì sẽ bị nhiễm trùng đấy”.

Có lẽ là bởi vì thiện ý trong lời nói của cô nên cậu bé ấy không né tránh nữa. Vân Tịnh Nhã cẩn thận lau đi vết máu trên mặt cậu ấy, không hề chê bai sự nhếch nhác của cậu ấy. Một lúc sau, chiếc khăn tay màu trắng biến thành màu đen, cậu bé kia cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cám… Cám ơn”.

Vân Tịnh Nhã nhoẻn miệng cười, nhìn cậu ấy và nói: “Cậu bạn nhỏ, em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Nhà em ở đâu? Chị đưa em về nhé?”

Đôi mắt cậu bé lập tức hiện lên sự ảm đạm: “Em không có tên, năm nay mười hai tuổi, nhà… em không có nhà”.

Nhìn dáng vẻ ấy, trong lòng Vân Tịnh Nhã hiện lên sự thương xót: “Vậy em nói cho chị biết, vì sao vừa rồi bọn họ lại đánh em?”

Cậu bé mím môi, nhưng không nói gì nữa.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành bỗng nhìn về phía đám ăn mày đang run rẩy ở bên cạnh. Thấy ánh mắt đó của anh, Hồ Kiệt lập tức hiểu ý, anh ta vung tay lên: “Lôi mấy tên đó lại đây cho tôi”.

Mấy vệ sĩ của Hồ Kiệt lập tức hung tợn lôi mấy tên ăn mày đi theo thằng ba mặt sẹo tới. Mấy tên ăn mày quỳ xuống đất, khắp người run như cầy sấy: “Đại… Đại ca, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi”.

“Tất cả là tại anh ba mặt sẹo bảo bọn tôi làm như thế”.

Ai ngờ tên ăn mày kia cũng không chịu thua: “Nếu mày không giấu nhiều tiền thì vì sao không cho bọn tao nhìn tay mày?”

“Đúng thế, có giỏi thì xòe tay ra cho bọn tao nhìn đi”.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play