*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người dẫn đầu bỗng nhìn anh với vẻ mặt đầy hứng thú: “Ồ? Mày biết thân phận của bọn tao?”
Nhưng Hạng Tư Thành lại xòe tay ra: “Tao không biết, nhưng cô ấy biết”.
Trong góc khuất, hai bóng người bước ra với vẻ mặt ngưng trọng, đó chính là Từ Hân Dao và người bảo vệ cô ta là Từ Vân Đỉnh, bọn họ vẫn luôn ở nhà họ Hồ chưa đi.
Nhất là Từ Vân Đỉnh, anh ta nhìn chằm chằm vào người dẫn đầu, nói một cách nghiêm túc: “Thính Vũ Thập Cửu Kiếm là tinh anh của Kiếm Các, nhưng không ngờ lần này cả mười chín người đều ra trận, càng không thể ngờ được rằng anh lại là người dẫn đầu!” Từ Vân Đỉnh nhìn chăm chú vào người dẫn đầu, nói gằn từng chữ một: “Phương Thành Chu - Thính Vũ Đệ Nhất Kiếm!”
Phương Thành Chu chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch: “Ồ? Người nhà họ Từ thuộc Lục Phiến Môn?”
“Sao thế? Các người cũng muốn nhúng tay vào vụ này hả?”
Từ Hân Dao hằm hè nhìn hắn ta: “Nhúng tay vào vụ này thì sao? Anh có thể làm gì được bản tiểu thư?”
“Tôi nói cho anh biết, dám đối phó với anh Tư Thành ngay trước mặt tôi thì chính là chống lại nhà họ Từ!”
“Cô chủ!”
Từ Vân Đỉnh vội vàng nói nhỏ: “Thính Vũ Thập Cửu Kiếm đại diện cho lực lượng nòng cốt của Kiếm Các, nếu tuyên chiến với bọn họ thì cũng có nghĩa là nhà họ Từ tuyên chiến với Kiếm Các đấy!”
“Lục Phiến Môn không phải của riêng nhà họ Từ, nhưng cả Kiếm Các đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Phương”. Từ Hân Dao nhìn Từ Vân Đỉnh với vẻ mặt khó tin: “Anh Từ, anh… Anh sợ hả?”
Từ Vân Đỉnh thở dài một hơi, khẽ lắc đầu: “Chỉ vì Hạng Tư Thành mà gây thù chuốc oán với nhà họ Phương thì không đáng…”
“Cô nhóc, tôi khuyên cô hãy nghe lời người bên cạnh đi đi”.
“Tuy rằng nhà họ Từ có bốn người trong số mười Bổ Khoái Kim Y của Lục Phiến Môn, nhưng thực lực ấy vẫn chẳng đáng là gì với Kiếm Các”.
“Vậy nên tôi khuyên cô cứ ngoan ngoãn xem kịch đi”.
“Anh… Anh…”
“Cô Từ, tôi xin nhận tấm lòng của cô, nhưng tên đó nói không sai, hận thù giữa chúng tôi không nhất thiết phải làm liên lụy đến cô, hơn nữa bản thiếu soái cũng quen với việc tự giải quyết chuyện của mình hơn”.
Nhìn vẻ mặt thoải mái của Hạng Tư Thành, Từ Hân Dao cắn môi, trên mặt Hồ Mị Nhi cũng hiện lên sự ăn năn: “Hạng Tư Thành, xin lỗi, tôi không ngờ đằng sau Phương Hoa lại dính dáng tới nhiều thế lực như vậy”.
“Thật sự rất xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này”.
Sau đó, trong mắt cô ta hiện lên sự kiên quyết thê lương, bỗng đứng bật dậy và nói với Phương Thành Chu: “Tất cả mọi chuyện đều từ tôi mà ra, đưa tôi đi tìm Phương Hoa, nói với anh ta rằng tôi đồng ý…”
“Khoan đã!”
Hạng Tư Thành bỗng lên tiếng, khóe môi hơi nhếch lên: “Mặc dù cái Thính Vũ Thập Cửu Kiếm đó nghe có vẻ rất đáng sợ, nhưng ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu”.
“Ha ha…”
Phương Thành Chu cười to như đang trào phúng: “Phương Hoa nói không sao, quả là mày rất ngông cuồng! Có khi tao thật sự rất hoài nghi, không biết mày lấy đâu ra cái sự tự tin đó”.
“Nhưng tiếp theo, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là dùng thực lực để vả mặt!”
“Thiếu soái, anh đưa phu nhân đi trước đi!”
Mười hai Huyết Y Vệ, bao gồm cả Liệt Long, đều tỏ thái độ thấy chết không sờn, đứng chắn trước mặt Hạng Tư Thành: “Đội quân của chúng ta ở cách đây không xa, đến đó là anh sẽ an toàn”.
“Cứ để chúng tôi ở đây cầm chân cho!”
“Ha ha… Để chúng mày ở đây? Để chúng mày ở đây chịu chết à?”
“Tôi thừa nhận là thực lực của bọn chúng không yếu, nhưng muốn giết tôi thì chưa đủ tư cách!”
Mặc dù giọng nói của Hạng Tư Thành rất thản nhiên, nhưng lại mang theo sự ngạo nghễ tột cùng, như thể lời nói của anh chính là sự thật, không thể bình thường hơn được nữa.
“Hừ!”
Trong mắt Phương Thành Chu hiện lên sự tàn nhẫn: “Tao cũng muốn xem thử, lát nữa khi tao đánh gãy hết răng của mày, mày có thể chém gió được như vậy nữa hay không!”
“Lão Cửu! Hành động đi!”
“Đánh gãy chân tay, giữ lại mạng của nó!”
“Hê hê… Anh cứ xem là được!”
Trong mắt Lão Cửu hiện lên chiến ý, hắn ta lướt cái vèo về phía Hạng Tư Thành. Hạng Tư Thành thì chẳng nhúc nhích chút nào, thậm chí biểu cảm cũng chẳng có gì thay đổi.
“Nghển cổ chờ chết à? Vậy thì tao ra tay đây!”
Khi mà kiếm của Lão Cửu sắp đâm vào người Hạng Tư Thành, bất chợt, một tia sáng lạnh chém xuống phần lưng hắn ta.
Kiếm của Lão Cửu rất nhanh, nhưng người đằng sau còn nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã có một tia máu bắn lên.
“Ha ha… Lạ lắm sao?”
Hạng Tư Thành thản nhiên nhìn hắn ta: “Nhà họ Phương học kiếm pháp để giết người, nhưng trên thực tế thì giết được mấy người rồi? Tất cả chỉ là lý thuyết suông mà thôi”.