Đối mặt với nguồn lực ấy, Hạng Tư Thành còn không phản kháng nổi. Anh sực hiểu ra: “Ông đã biết chuyện ba Lang Vương làm phản từ lâu rồi đúng không?”
Ông lão nói: “Ba Lang Vương theo tôi chiến đấu mười mấy năm, cực khổ và cũng lập được nhiều công lao, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ dần bị lợi ích che mờ đôi mắt”.
“Lão còn sống, bọn họ không dám làm gì, nhưng lại chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, một ngày nào đó sẽ phát nổ”. “Mà lần này lão ‘mắc bệnh nguy kịch’, vừa hay có thể mang đến cơ hội tốt cho bọn họ”.
“Nhưng không ngờ cậu lại tới vào đúng lúc này, nhưng tới cũng hay, nhìn thấy thực lực của cậu, lão cũng có thể yên tâm an hưởng tuổi già…”
Xem ra anh uổng công lo lắng rồi, cho dù anh không ra tay thì với bản lĩnh của mình, ông cụ cũng thừa sức dẹp loạn. Nhưng sao anh nghe giọng của ông cụ như trút được gánh nặng thế này?
“Phải rồi, Vân Thanh, lấy thứ đó ra đây”.
Vừa nói, Lang Chủ vừa vẫy tay với Mục Vân Thanh. Mục Vân Thanh đi vào phòng trong, lấy một chiếc hộp bằng gỗ đàn mộc ra. Trên chiếc hộp phủ một lớp bụi, xem ra đã khá lâu rồi chưa được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ông lão nhận lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng lau sạch bụi bặm trên đó đi, sau đó đưa nó cho Hạng Tư Thành, ánh mắt rất nghiêm túc: “Coi như đây là món quà cám ơn cậu vì đã dẹp loạn cho lão”.
Hạng Tư Thành chậm rãi mở hộp ra. Vừa mở ra là một luồng khí lạnh đã tản ra khắp nơi. Con ngươi của Hạng Tư Thành co rụt lại, nhìn thấy thứ đồ trong đó, ngay cả anh cũng cảm thấy lạnh lẽo khắp người.
Đó là một con dao găm, hoa văn được chạm khắc đầy lưỡi dao, mềm mại như ruột cá.
Trên lưỡi dao bằng thép đen lấp lóe tia sáng chói lóa, hơi thở xa xưa ập ra. Thế nhưng năm tháng không hề mài mòn sự sắc bén của nó, đó là một con dao găm dùng để giết người, đồng thời cũng là vũ khí tuyệt đỉnh.
“Con dao găm trước mắt cậu là dao găm mà hàng ngàn năm trước, thích khách Kinh Kha đã dùng để ám sát Tần Hoàng, do bậc thầy vũ khí Âu Dã Tử tạo ra, có tên là Ngư Trường”.
Con ngươi của Hạng Tư Thành co rụt lại, con dao này dao Ngư Trường trong truyền thuyết!
“Vả lại…”
Lão Lang Chủ nhìn người đàn ông trung niên, cười nói: “Đây chẳng phải mục đích mà anh tới tìm lão sao?”
“Vậy à?”, người đàn ông gãi đầu, lúng túng cười nói: “Mục đích của tôi rõ ràng đến thế hả?”
Lão Lang Chủ bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh vẫn ngơ ngác y như trước kia vậy”.
Người đàn ông trung niên cười hề hề nhìn theo hướng mà Hạng Tư Thành đi, trong mắt lóe lên sự ngưng trọng: “Tư Thành, cố lên đấy, con đường sau này vẫn còn nhiều chông gai lắm…”
Khuôn mặt lo lắng của người đàn ông trung niên ấy giống Hạng Tư Thành đến vài phần…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT