*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Người quyền quý đúng là hay quên, nhưng tôi vẫn còn nhớ như in mọi chuyện!”

Vân Tịnh Nhã vừa dứt lời, Hạng Tư Thành nhìn về phía Hà Diễm Chi, nói với ánh mắt âm u: “Bà Tống, bà có gì muốn giải thích không?”

“Lúc… Lúc đó tôi chỉ nhất thời tức giận thôi, ai mà ngờ một nữ sát thủ lại là vợ của thiếu soái Hạng. Tôi… Lúc ấy tôi bị cơn tức làm mất lý trí, vậy nên mới… mới gây ra hiểu lầm!”

“Bị cơn tức làm mất lý trí?” “Ha ha, bà Tống, bà dùng cơn tức để suy nghĩ à?”

Giọng nói của Hạng Tư Thành trở nên gay gắt: “Lúc vợ tôi mới bị đưa tới nhà họ Tống, bà không cần biết đúng sai gì đã tát cô ấy một cái. Bản thiếu soái coi như bà thương con trai, có thể thông cảm được, nhưng bà chẳng thèm nghe một lời giải thích nào, luôn mồm khẳng định vợ tôi chính là hung thủ, làm nhục cô ấy đủ kiểu, thậm chí còn suýt làm hại mạng sống của cô ấy!”

“Bà Tống, bây giờ bà nói với tôi đó chỉ là hiểu lầm?”

“Bà coi Hạng Tư Thành này là một thằng ngu sao?!”

Hà Diễm Chi mấp máy bờ môi, nhưng chẳng nói được câu gì. Không biết vì sao bà ta lại có cảm giác bài xích với Vân Tịnh Nhã, cứ luôn mồm khẳng định cô là hung thủ, nhưng chuyện cô cứu Tống Thanh Trúc là sự thật, hành vi tra tấn của nhà họ Tống với cô cũng là thật.

Còn chuyện nói Vân Tịnh Nhã là hung thủ, ha ha, ngay cả người óc bằng trái nho như Hà Diễm Chi cũng không nhắc tới chuyện ấy nữa.

Chỉ dựa vào thái độ của Tống Chiến, bà ta đã có suy đoán về thân phận địa vị của Hạng Tư Thành, và chỉ dựa vào ba chữ Hạng Tư Thành, Vân Tịnh Nhã cũng không thể là hung thủ được.

“Nhưng… Nhưng mà…”

“Đủ rồi!”

Lúc này, cuối cùng Tống Chiến cũng mở miệng: “Chuyện này là do nhà họ Tống làm việc không ổn thỏa, làm cô Hạng phải chịu oan uổng, nhà họ Tống sẵn sàng gánh chịu mọi sự bồi thường!”

Hạng Tư Thành nhìn về phía Vân Tịnh Nhã. Đây là chuyện của cô, tất nhiên là phải để cô quyết định. Anh cũng hạ quyết tâm rồi, nếu Vân Tịnh Nhã nhất quyết phải đòi lại lẽ phải cho bản thân, anh sẵn sàng trở thành kẻ địch với nhà họ Tống.

Nhưng đến thời điểm đưa ra quyết định, Vân Tịnh Nhã lại hơi do dự. Vừa rồi, khi ở trong nhà tù dưới lòng đất, cô còn muốn lăng trì tùng xẻo Hà Diễm Chi, nhưng đến lúc đưa ra quyết định, bản tính lương thiện vẫn khiến cô do dự.

Hơn nữa, cô là một cô gái thông minh, tuy không biết dòng dõi hoàng triều là cái gì, nhưng cô có thể nhìn ra được rằng thế lực của nhà họ Tống không hề thua kém Hạng Tư Thành.

Mặc dù nhà họ Tống đuối lý, nhưng nếu giết con dâu của Tống Chiến thật thì e là sẽ rước thêm một kẻ địch lớn cho anh.

Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, cô trầm giọng nói: “Tôi không cần bồi thường gì hết, chỉ cần bà Tống cúi người xin lỗi tôi, chuyện ngày hôm nay sẽ kết thúc ở đây!”

Nghe thấy câu trả lời ấy của cô, Tống Chiến nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, đồng thời mang theo sự tán thưởng.

Không chèn ép người khác khi đắc thế, biết tiến biết lùi, tuy rằng ông ta chưa từng nghe nói cô vợ này của Hạng Tư Thành là tiểu thư của gia tộc lớn nào, nhưng với sự khôn ngoan ấy, cô cũng đáng được coi là vợ hiền rồi.

“Diễm Chi, xin lỗi cô Hạng đi!” Hà Diễm Chi sững người, bảo bà ta xin lỗi Vân Tịnh Nhã?

Hơn nữa còn phải cúi người xin lỗi ngay trước mắt bao người như thế?

Làm sao có thể như thế được?!

Bà ta là con dâu của nhà họ Tống - gia tộc mang dòng máu hoàng triều, là phu nhân cao sang quyền quý, Vân Tịnh Nhã là cái thá gì đây? Cho dù là vợ của Hạng Tư Thành, nhưng từ thân phận địa vị cho đến huyết mạch cao quý đều thua xa bà ta, có tư cách gì để bà ta phải xin lỗi?!

“Diễm Chi?!”

Thấy Hà Diễm Chi lặng thinh, Tống Chiến nhíu mày lại, bất mãn gọi một tiếng nữa.

Sắc mặt của Hà Diễm Chi lúc xanh lúc đỏ, bà ta chậm rãi nhấc chân lên, cảm giác lòng bàn chân nặng như chì.

Cái đầu cao ngạo của bà ta cúi gằm xuống, chỉ muốn dưới mặt đất có một cái lỗ để chui vào. Trong khi cất bước, bà ta cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người mình.

Bên trong ống tay áo hoa lệ, mười ngón tay của bà ta siết thật chặt, khớp xương trắng bệch, khoảng cách ba mét ngắn ngủi mà xa tựa chân trời. Rốt cuộc, bà ta cũng đi tới trước mặt Vân Tịnh Nhã, khẽ ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt vô cảm của cô, chỉ cảm thấy cô đang châm chọc mình. Hà Diễm Chi cúi xuống thật sau, nhỏ giọng nói thật nhanh: “Xin lỗi”.

“Bà nói gì cơ? Nói to lên, tôi không nghe thấy!”

Vân Tịnh Nhã cố tình cất cao giọng.

Xoẹt!

Hà Diễm Chi nóng bừng mặt, cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Bà ta cắn răng, nhắm chặt mắt rồi nói thật to: “Xin lỗi, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Lúc này Vân Tịnh Nhã mới hài lòng gật đầu: “Nể tình bà thành khẩn như thế, lần này tôi tha thứ cho bà!”

“Nhớ đấy, lần sau đừng chèn ép người khác như thế nữa”.

“Nếu muốn điều tra về chuyện cậu chủ Tống bị ám sát thì gia chủ Tống không cần mở miệng, đó là chuyện của tổ điều tra, không liên quan đến bản thiếu soái!”

“Thiếu soái Hạng!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play