*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba mặt của chiếc xe sơ mi rơ mooc đều được mở ra, một thùng thủy tinh hình chữ nhật to như thùng hàng, chứa đầy tiền giấy màu đỏ tươi!

Soạt!

Âm thanh hít khí lạnh không hẹn mà cùng vang lên!

Sốc!

Mẹ kiếp, quá sốc rồi!

Dùng xe sơ mi rơ mooc chứa tiền giấy?

Xe sơ mi rơ mooc trước mắt này, dài mười bốn mét, rộng ba mét, cao hai mét, đổi thành thể tích thì là bảy mươi mét khối!

Cũng có nghĩa là, bày trước mặt họ, không tính số tờ, cũng không tính hòm, mà là cả bảy mươi mét khối tiền giấy!

Tống Chí Đông hơi liếc nhìn Phương Hoa đang trố mắt, cười nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu chắp tay với Hồ Khởi Vinh, cười nói: “Gia chủ Hồ, hôm nay là ngày vui đính hôn của Tư Thành và cô Hồ, tôi mang sính lễ đến trễ, mong gia chủ Hồ thông cảm!”

Hồ Khởi Vinh liền phản ứng lại, cười nói: “Ông Tống khách sáo rồi, ông đến đây khiến nhà họ Hồ tỏa sáng rực rỡ, chỉ là phần sính lễ này, ha ha, cũng khiến tôi hơi sốc một chút!”

Tống Chí Đông cười nói: “Đây là việc nên mà, dù sao, là anh cả của Hạng Tư Thành, chút chuyện nhỏ này đều là việc Tống Chí Đông tôi nên làm!”

“Người đâu! Hạ sính lễ xuống!”

“Đợi một chút!”

Giọng nói của Phương Hoa bỗng vang lên, hắn bước đến trước mặt Tống Chí Đông, xem xét người đàn ông lạ này, ánh mắt lạnh lùng, cắn răng nhìn ông ấy: “Ông là ai? Có tư cách gì mà đại diện cho Hạng Tư Thành đưa sính lễ?”

Tống Chí Đông giương khóe miệng: “Cậu Phương, chẳng lẽ mấy ngày nay đi quẩy nhiều, tai cũng lãng rồi?”

“Tôi là Tống Chí Đông, là anh trai kết nghĩa của Hạng Tư Thành!”

“Còn tôi có tư cách gì? Ha ha… Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói một câu, là làm anh cả như cha sao? Hôm nay, bố mẹ của cậu ấy không có mặt, người anh kết nghĩa là tôi, thay mặt em trai tôi đưa sính lễ, không ổn sao?”

“Ông!...”

Ánh mắt Phương lạnh băng, nhưng Tống Chí Đông nói có lý, hắn không còn lời phản bác.

Nhìn khuôn mặt ấm ức đến đỏ bừng của Phương Hoa, Hạng Tư Thành một bên cười thầm, nghĩ, có anh trai giàu có, đúng là quá tốt, ha ha…”

“Nếu cậu Phương không còn việc gì, thì đừng làm lỡ tôi hạ sính lễ!”

“Đợi một chút!”

Phương Hoa lại vung tay, năm người bưng khay đi đến, mở khăn vàng bên trên lên, chín mươi chín tờ giấy chứng nhận bất động sản, xuất hiện trước mặt mọi người!

Phương Hoa hừ một tiếng, cao ngạo nói: “Chín mươi chín tờ giấy chứng nhận bất động sản này, đại diện cho chín mươi chín căn trang viên biệt thự hàng đầu thành phố cao cấp nhất trên toàn thế giới, đều không thấp hơn một ngàn mét vuông, ngoài ra, còn có năm trung tâm thương mại, đều là sính lễ của bản thiếu gia ngày hôm nay!”

Lúc này, tất cả mọi người đều không nói được gì, Phương Hoa đúng là chi rất mạnh tay, tiền có nhiều, cũng sẽ mất giá, sẽ tiêu hết, còn tài sản đất đai, là tài phú không thể ước lượng mãi mãi!

Đặc biệt là năm trung tâm thương mại, ở thành phố tuyến một tấc đất tấc vàng, lợi nhuận mỗi năm kiếm được, đủ để thành con số thiên văn!

Đúng lúc mọi người kinh ngạc cảm thán, Tống Chí Đông bật cười: “Không phải chỉ là đất sao, thật trùng hợp, tôi cũng chuẩn bị rồi!”

Nhìn ông ấy chậm rãi lấy một tờ giấy trong lòng ra, Phương Hoa cười khinh bỉ: “Ông cũng chuẩn bị rồi? Chỉ một tờ giấy chứng nhận bất động sản sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play