*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt Phương Hoa bỗng tím lại, hắn tốn công tốn sức, không tiếc huy động tất cả các mối quan hệ, khó khăn lắm mới mời về được dàn nhạc hoàng gia phương tây, vậy mà lại để một tên nông dân chân đất làm cho mất mặt!
Việc đã đến bước này, hắn không còn mặt mũi nào nữa, hình tượng bị phá vỡ, thấp giọng gầm lên một tiếng: “Giỏi thì có tác dụng gì? Không phải chỉ là một tên thổi kèn đồng thôi sao! Nông dân chân đất, khó có thể bước vào nơi thanh nhã!”
“Anh Phương! Sao anh lại không có hiểu biết như vậy, phải đọc sách nhiều một chút!”
“Tôi phổ cập cho anh một chút, đây là văn hóa lễ lạc thuần túy nhất, truyền thống nhất của dân tộc ta, mấy nghàn năm nay, cho dù là con vua cháu chúa, con nhà quan lớn tôn quý, cũng cần đến họ, đến cả anh Phương, trăm năm sau, cũng cần họ đưa tiễn đó!”
“Anh!...”
“Còn nữa, anh nói họ khó mà bước chân vào được nơi thanh nhã, tôi lại nói cho anh biết thêm một chuyện!”
Hạng Tư Thành không cho hắn cơ hội nói, liền nói luôn: “Mấy vị lãnh đạo cao nhất của nước ta, tổ chức hôn lễ, toàn bộ đều do thầy Lý dẫn đoàn đi diễn tấu, hay ý anh là, thân phận của anh, cao hơn mấy vị lãnh đạo đó?”
Phương Hoa há miệng không biết nói gì, một câu của Hạng Tư Thành đã chặn họng hắn, khắp nơi gầm trời, đều là đất của vua, cho dù gan hắn có lớn, cũng không dám so với mấy vị đó!
Nghĩ đến đó, hắn tức giận hừ một tiếng: “Hôm nay là ngày vui, rất nhiều khách quý đến, anh định tiếp đãi họ như thế nào?”
Lúc này, Hồ Vân Long liền nói: “Anh không cần lo lắng chuyện đó!”
“Anh rể tôi đã đặt toàn bộ phòng tiệc của khách sạn Kim Long, để chiêu đãi các vị khách quý hôm nay đến!”
Khóe miệng Phương Hoa khinh thường nhếch lên: “Anh rể? Sợ rằng, tiền đặt khách sạn, là nhà họ Hồ mấy người bỏ ra!”
Hồ Vân Long hừ lạnh một tiếng: “Anh Phương khi nào lại rảnh vậy? Hình như quản hơi nhiều chuyện rồi?”
“Anh không cần phải quan tâm ai bỏ tiền, những vị khách này, đương nhiên sẽ được chiêu đãi khiến họ hài lòng!”
Phương Hoa lại nở nụ cười ý tứ: “Sợ rằng, cậu khó được như ý...”
Nói xong, một người làm của nhà họ Hồ hốt hoảng chạy lại, đến trước mặt Hồ Vân Long, mở miệng nói: “Cậu chủ, không hay rồi!”
Hồ Vân Long nhíu mày, trách mắng nói: “Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì?!”
“Để người ngoài nhìn thấy sẽ chê cười! Có chuyện gì, từ từ nói!”
Người làm nuốt nước miếng, lo lắng nói: “Ông chủ khách sạn Kim Long vừa gọi điện đến, tất cả đầu bếp của bọn họ, đều bị ngộ độc thực phẩm, một trăm bàn tiệc đính hôn chúng ta đặt hôm nay, bọn họ không làm được!”
“Cái gì?!”
Sắc mặt Hồ Vân Long liền thay đổi!
Đường đường là khách sạn lớn cấp năm sao, hơn mười năm tuổi, toàn bộ đầu bếp đều bị ngộ độc thực phẩm?
Sao lại có thể trùng hợp như vậy?!
Anh ta liếc mắt nhìn đến Phương Hoa, Phương Hoa cười vô tội: “Cậu Hồ nhìn tôi như vậy làm gì? Lẽ nào cậu cho rằng độc là do tôi hạ sao?”
Hồ Vân Long hừ lạnh một tiếng, đầu bếp có bị ngộ độc thực phẩm thật hay không anh ta không biết, nhưng anh ta biết, cả thành phố Tô Hàng người có bản lĩnh này, còn dám làm thế với nhà họ Hồ, chỉ có một mình Phương Hoa!
“Hừ! Không có khách sạn Kim Long, bữa tiệc này nhà họ Hồ không làm được sao? Cả thành phố Tô Hàng, có nhiều khách sạn như vậy!”
Dứt lời, anh ta lấy điện thoại ra, sau khi gọi vài cuộc, sắc mặt anh ta dần dần thay đổi!
Cả thành phố Tô Hàng, chưa nói đến khách sạn năm sao, cho dù là khách sạn cao cấp một chút có thể tiếp đãi một trăm bàn, đều đã bị đặt hết!
“Cậu Hồ, đừng tốn sức nữa!”
Giọng Phương Hoa, nhàn nhạt vang lên: “Tất cả khách sạn có chút danh tiếng ở thành phố Tô Hàng này, đều đã bị tôi đặt hết rồi!”
“Anh...Phương Hoa! Anh đang làm loạn sao?”
“Cậu Hồ lại hiểu nhầm rồi!”
“Hôm nay tôi, dùng thái độ cùng Mị Nhi đính hôn mà đến, sao có thể làm loạn chứ?”
“Về việc đặt nhiều khách sạn như vậy. chính là bởi vì hôm nay là ngày vui, vì vậy tôi quyết định mở tiệc chiêu đãi tất cả người dân ở thành phố Tô Hàng, ai đến đều có phần, lẽ nào, không được sao?"
“Anh!...”
“Được! Quá được ấy chứ!”
Hạng Tư Thành tiếp lời: “Anh Phương có tiền tùy hứng, ai dám nói không được chứ?”
“Nhưng anh Phương nhầm một việc, hôm nay là Mị Nhi đính hôn, không liên quan gì đến anh”.
“Ồ, vậy thì thật đáng tiếc...”
Trên mặt Phương Hoa lộ ra vẻ tiếc nuối: “Nhưng tôi lại lấy danh nghĩa tôi đính hôn, đặt tất cả các khách sạn ở thành phố Tô Hàng, nếu người đính hôn không phải là tôi, vậy tôi đương nhiên sẽ không vui, nếu không vui, tôi càng phải mời tất cả mọi người ăn một bữa thịnh soạn, trút bỏ sự không vui của tôi, nhưng những vị khách của nhà họ Hồ, đương nhiên không nằm trong danh sách được mời của tôi, vậy, anh chuẩn bị, để họ ăn gì đây?”
Một vấn đề lớn đặt ra cho Hạng Tư Thành!
Mọi người đến chúc mừng sau đó dự lễ, nếu đến cơm cũng không lo được, không nghi ngờ gì sẽ trở thành trò cười lớn! Nhưng tất cả các khách sạn ở thành phố Tô Hàng đều bị Phương Hoa đặt trước rồi, bọn họ không có chỗ nào có thể sắp xếp cho những vị khách này!
Nói một cách đơn giản, họ không thiếu địa điểm, nhà họ Hồ lớn như vậy, sắp xếp một trăm bàn tiệc cũng không thành vấn đề, tổ chức tiệc ở nhà họ Hồ, cũng không phải là không coi trọng khách, nhưng cái họ thiếu nhất bây giờ, là đầu bếp và thực phẩm!
Những vị khách mời này, đều là những nhân vật có chức có quyền, không phải chỉ làm để cho bọn họ ăn được, mà còn phải để bọn họ ăn ngon!
Đây chính là vấn đề lớn nhất phải giải quyết!
Nếu thật sự để những vị khách này không ăn được hoặc ăn không ngon, không chỉ Hạng Tư Thành, mà cả nhà họ Hồ, cũng trở thành trò cười!
Giống như đã ăn tươi nuốt sống được bọn họ, Phương Hoa dùng tư thái của kẻ thắng cuộc, đi đến trước mặt Hạng Tư Thành, từ trên cao nhìn xuống, cười một tiếng châm biếm: “Ôi chao, thật xin lỗi, một chút không cẩn thận, liền đặt hết khách sạn rồi!”
“Nhưng, trên đường vẫn còn rất nhiều cửa hàng sủi cảo mì sợi, không thì, đặt cho mỗi người ở đây một phần, tôi cảm thấy cũng được đó, anh thấy thế nào?”
Nếu thật sự làm như thế, nhà họ Hồ về sau, ở thành phố Tô Hàng cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!
“Bằng không, anh cầu xin tôi, có lẽ, tôi sẽ suy nghĩ một chút, hủy đặt một vài khách sạn, chia cho anh?”
Hạng Tư Thành nhướng mày, cười nói: “Cầu xin anh, quên đi!”