Hoàng Đào tươi cười chạy ra nghênh đón: "Anh họ, có chút chuyện mà cũng phải kinh động đến anh, chỉ là một thằng ất ơ thôi, anh em em có thể tự mình xử lý, không cần anh phải..."

"Ơ! Anh họ!"

Ai mà biết Hoàng Thiên Hổ lại không thèm đếm xỉa đến Hoàng Đào mà vội vàng lướt qua ông ta, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc. Anh họ trước giờ vẫn luôn rất bình tĩnh, kể cả phải đối mặt với chủ tịch thành phố Thiên Hải, ông ta vẫn kiên định như núi Thái Sơn, nhưng hôm nay ông ta làm sao thế?

Hoàng Thiên Hổ đi tới cạnh Hạng Tư Thành, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ông ta không khỏi kích động. Ông ta nghiêm người, đang định quỳ một gối xuống thì lại bị một lực lớn kéo tay lại, dù có cố gắng thế nào cũng không thể khuỵu chân xuống.

Giọng nói lạnh lùng của Hạng Tư Thành vang lên: "Ông đã không còn là quân nhân của tôi, cho nên không cần chào tôi".

Trong mắt Hoàng Thiên Hổ lóe lên một tia hoảng sợ, ông ta lập tức cúi đầu: "Một ngày là quân nhân phương Bắc, cả đời là quân nhân của thiếu soái!"

"Hoàng Thiên Hổ, trung úy đã xuất ngũ của trung đoàn bảy, quân đội phía Bắc, kính chào thiếu soái!"

"Tôi đến muộn, để thiếu soái phải chịu uất ức, xin thiếu soái hãy trừng phạt!"

Ai ai cũng vô cùng kinh ngạc, còn Hoàng Đào thì đã chết trân ngay tại chỗ.

Những người ở xa không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, nhưng riêng Hoàng Đào, người chỉ cách có vài bước chân lại có thể nghe rõ từng câu một

Hoàng Thiên Hổ - người anh họ mà ông ta luôn ngẩng đầu kính phục, bá chủ thành phố Thiên Hải, lại tự xưng là cấp dưới của cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt.

Lúc này ông ta vô cùng trống rỗng, trong đầu chỉ toàn một ý nghĩ “xong đời rồi”.

Lần này dẫm phải đinh rồi!

Hạng Tư Thành nhìn Hoàng Đào với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc: "Tôi nhớ vừa rồi ông nói là sẽ khiến cho tôi phải quỳ xuống cầu xin kia mà?"

Hoàng Thiên Hổ toát mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn Hoàng Đào. Ông ta vội vàng tới đây, vì sợ Hoàng Đào sẽ nói những lời công kích tới thiếu soái, nhưng không ngờ lại chậm một bước. Tên khốn kiếp này, lại dám hạ nhục thiếu soái?

Hoàng Đào chưa kịp lên tiếng, Hoàng Thiên Hổ đã nhào tới đá vào chân ông ta: "Cậu là cái đếch gì chứ!"

"Từ lúc nào mà cậu lại ăn nói hàm hồ như vậy?!"

“Ông đây phải đánh chết cậu, đồ khốn kiếp”.

Hoàng Đào bị đánh tới mức gào khóc thảm thiết, không ngừng kêu la. Hoàng Thiên Hổ túm lấy cổ áo của ông ta lôi tới trước mặt Hạng Tư Thành như một con chó, nghiêm nghị nói: "Mau xin lỗi thiếu soái đi. Nếu thiếu soái có chỗ nào không hài lòng, đích thân tôi sẽ giết chết cậu!”

Hoàng Đào trên người chi chít vết thương quỳ trên mặt đất, lúc này toàn bộ sự kiêu ngạo khi nãy đều biến mất, ông ta ngẩng đầu nhìn Hạng Tư Thành lắp bắp nói: "Xin... Xin lỗi!"

"Là tôi có mắt như mù, mong anh rộng lòng bỏ qua cho tôi lần này".

Lúc này, cả người Hoàng Đào run lẩy bẩy, thấp thỏm không yên.

"Thiếu soái, anh thấy thế nào?"

Hoàng Thiên Hổ cúi thấp người, kính cẩn nói.

"Tù Ngưu!"

Hạng Tư Thành lạnh lùng nói.

"Rõ!”

Tù Ngưu nhấc Hoàng Đào lên, một người nặng hơn 100 kg như ông ta khi vào tay Tù Ngưu lại giống như một con gà con, sau đó anh ta mở bàn tay to như cái quạt Hương Bồ của mình ra tát mạnh vào hai bên má Hoàng Đào. Tiếng bạt tai vang lên giòn giã khiến mọi người tê tái cả đầu óc. Một lúc sau, mặt của Hoàng Đào sưng tấy như một cái đầu heo, răng môi lẫn lộn nhổ ra vài ngụm máu tươi.

Hoàng Thiên Hổ cúi thấp người hơn, ông ta biết, thiếu soái làm vậy là đã nể mặt ông ta rồi, nếu không, để Huyết Y Vệ ra tay thì người em họ cứng đầu này của ông ta sẽ không chỉ đơn giản là bị rụng mấy cái răng.

Hạng Tư Thành lại đưa mắt nhìn Yên Nhi, đi thẳng tới chỗ Vân Tố Chi, lạnh lùng nói: "Đưa đứa nhỏ cho tôi!"

Cả người Vân Tố Chi run lên, bà ta nào dám tìm người đàn ông mà mình mắng chửi suốt năm năm qua để tính sổ nữa. Hoàng Thiên Hổ khép nép trước mặt anh như cấp dưới, Hoàng Đào thì bị đánh tới mức sống dở chết dở. Trước mặt một ác ma như vậy bà ta nào dám nói nửa lời. Bà ta vội vàng giao đứa trẻ lại, trốn ra thật xa, nhìn Hạng Tư Thành trong sợ hãi.

Ôm Yên Nhi vào lòng, sát nhân máu lạnh giết người không chớp mắt lại trở nên vô cùng dịu dàng. Nhất thời hai tay anh không biết nên đặt ở đâu: "Con tên là gì?"

Nhìn người đàn ông xa lạ này, Yên Nhi lại có một cảm giác yên tâm đến khó hiểu, cô bé nói nhỏ: "Cháu... cháu tên là Yên Nhi, Vân Yên Nhi".

Nhìn dáng vẻ rụt rè của cô bé, lòng Hạng Tư Thành chợt nhói đau, ánh mắt lóe lên sự tức giận.

Người phụ nữ đáng ghét đó lại muốn xóa sạch tất cả những thứ đáng lẽ thuộc về dòng họ anh sao?!

"Chú thật sự là bố của cháu sao?"

Yên Nhi đột nhiên rụt rè nói, trong mắt ánh lên một tia hi vọng xen lẫn sợ hãi, cô bé hy vọng được khẳng định, nhưng lại sợ sẽ phải thất vọng.

Nhìn đôi mắt này, trái tim lạnh như sắt thép của Hạng Tư Thành cũng không khỏi nhói lên, anh ôm Yên Nhi vào lòng: "Phải, bố là bố của con”.

"Bố!"

Đột nhiên, Vân Yên Nhi bật khóc, cho dù cô bé có ngoan ngoãn, hiểu chuyện tới đâu, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

Hạng Tư Thành cứ ôm lấy cô bé như vậy, mặc cho nước mắt thấm đẫm quần áo, khóc mệt rồi, Vân Yên Nhi mới nức nở nói nhỏ: "Bố, con muốn đi tìm mẹ".

"Được!"

Đây là yêu cầu đầu tiên mà con gái nói với anh trong năm năm qua, đừng nói là tìm mẹ, cho dù cô bé muốn cả một thành phố, Hạng Tư Thành cũng sẽ đồng ý không chút do dự.

"Mẹ đang ở đâu?"

Yên Nhi chỉ vào đường.

Hạng Tư Thành mặc kệ tất cả, sải bước rời đi, nhìn bóng lưng anh rời đi, Hoàng Đào lau vết máu trên khóe miệng đã rụng mất mấy cái răng của mình, khập khiễng bước tới, mơ hồ nói: "Anh họ, mấy cái đánh này em nhận, nhưng anh có thể nói cho em biết lai lịch của người này là thế nào mà lại có thể khiến anh khúm núm như vậy?"

Liếc nhìn cậu em họ xa này một cái, Hoàng Thiên Hổ lạnh lùng nói: “Cậu thấy tôi rất lợi hại đúng không?"

Hoàng Đào gật đầu: "Anh là bá chủ thành phố Thiên Hải cơ mà!"

"Ngay cả những người đứng đầu của những gia tộc giàu có hàng đầu kia cũng phải nể mặt vài phần khi thấy anh”.

"Nhưng ở trước mặt người đó, ngay cả tư cách xách giày tôi còn không có".

Ông ta chỉ vào bóng lưng đã rời đi của Hạng Tư Thành: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì đã không làm chuyện gì quá đáng. Nếu như đứa bé đó bị thương ở đâu thì toàn bộ thành phố Thiên Hải này sẽ bị chôn vùi trong cơn tức giận của người đàn ông đó".

Hoàng Đào chết trân tại chỗ, một lúc lâu sau ông ta đột nhiên rùng mình một cái, mồ hôi đầm đìa, trong mắt hiện lên sự sợ hãi khôn nguôi, lúc này ông ta mới biết mình vừa trở về từ quỷ môn quan!

Lúc này, tại cửa phòng đã bị khóa của Vân Tịnh Nhã, có hai người đàn ông đang dựa vào tường lắng nghe tiếng la hét tuyệt vọng vang lên từ bên trong một cách cực kì tận hưởng.

"Đại ca, cô gái này này quả không hổ danh là người đẹp top 10 thành phố Thiên Hải của chúng ta. Chỉ nghe tiếng khóc thôi mà em cũng cảm thấy ngứa ngáy hết cả người rồi".

Một người khác liếm môi, ánh mắt hiện lên sự xấu xa: "Trông chừng một cô gái xinh đẹp như vậy mà không làm gì có phải là hơi uổng không..."

Hai mắt cậu em đột nhiên sáng lên: "Đại ca, ý của anh là..."

Người anh lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Chúng ta chỉ là người được đám người Vân Tố Chi mời đến giúp đỡ, cũng không phải tay sai của bà ta. Giúp đỡ thì đương nhiên cũng phải có thù lao chứ đúng không?"

Người em đảo mắt, lập tức hiểu ý của gã ta: "Haha... đại ca nói đúng, mau mở cửa đi, em không đợi nổi nữa rồi, thật muốn nếm thử xem mùi vị của người đẹp này là thế nào!"

Một tiếng “cạch” vang lên, Vân Tịnh Nhã gần như đã tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy cửa được mở, cô lập tức nhìn hai người họ với ánh mắt đầy hi vọng: "Tôi cầu xin hai anh hãy thả tôi ra có được không?"

Hai người chẳng nói chẳng rằng, nháy mắt với nhau, nhìn chằm chằm vào cơ thể Vân Tịnh Nhã một cách trắng trợn.

Đầu tóc cô rối bù, quần áo ướt đẫm mồ hôi, lả lướt mà kín đáo, tất cả những thứ này đang không ngừng kích thích hormone sinh dục của hai anh em.

Cảm nhận được ánh mắt soi mói của hai người, Vân Tịnh Nhã theo phản xạ lấy tay che ngực, đại ca liếm môi: "Em gái, chỉ cần em làm cho bọn anh sướng, anh sẽ đích thân đưa em ra ngoài".

"Anh... anh muốn làm gì!"

"Đừng lại đây, tôi sẽ hét lên đấy!"

Hai người dần dần tiến lại gần: "Hét đi, càng to bọn anh càng thích, hahaha..."

Tiếng xé quần áo vang lên, một người phụ nữ như Vân Tịnh Nhã sao có thể là đối thủ của hai người đàn ông, làn da trắng nõn ngày càng lộ ra, cô hét khàn cả cổ, tới khi gần như đã tuyệt vọng thì một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Mẹ ơi!"

Ba người cùng quay đầu nhìn, không biết hai người đàn ông và một đứa trẻ đã đứng ở cửa từ lúc nào.

"Yên Nhi!"

Vân Tịnh Nhã còn chưa kịp vui mừng thì lại nhìn thấy bóng người đang ôm Yên Nhi, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, thốt lên: "Là anh?!"

Hai người nhìn nhau, một sự phức tạp hiện lên trong mắt họ.

Năm năm trước, anh một mình sang nước ngoài thực hiện nhiệm vụ, không ngờ lại bị chính người của mình hãm hại, đầu tiên là bị hạ độc sau đó là bao vây, một người liều mạng thoát khỏi vòng vây được một người phụ nữ Hoa kiều cứu.

Cô gái đó đưa anh về nơi ở, băng bó điều trị cho anh. Nhưng ai mà ngờ trong thuốc độc mà bọn họ cho anh uống lại chứa chất kích dục. Hạng Tư Thành bị thương nên không thể ngăn được tác dụng của thuốc, chính vì vậy anh đã nảy sinh quan hệ với người phụ nữ này.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play