Sắc mặt của Phương Hoa trở nên âm trầm tột độ, viên kim cương xanh có giá trị ngất ngưởng như biến thành một tảng đá vô giá trị. Hắn nổi giận hừ một tiếng, trực tiếp ném viên kim cương xanh đi như ném rác, mọi người thấy vậy thì không khỏi rùng mình.
Những ai hiểu rõ con người Phương Hoa thì đều biết từ trước tới nay hắn luôn nhã nhặn lịch sự, cực kỳ chú ý hình tượng của mình, nhưng khi hắn thể hiện sự tức giận ra trước mặt mọi người thì cũng chứng minh rằng hắn thật sự rất tức giận.
Những người khác bắt đầu âm thầm lo lắng cho Hạng Tư Thành. Tuy rằng anh lấy ra báu vật quý giá như Thần Mặt Trời, nhưng điều ấy chỉ có thể chứng minh rằng anh không vô dụng như những gì bọn họ tưởng tượng lúc trước, nhưng so với Phương Hoa thì vẫn kém hơn một bậc.
Bởi vì đằng sau Phương Hoa là một ngọn núi lớn - nhà họ Phương.
“Tôi vẫn coi thường anh rồi, thiếu soái biên giới phía Bắc, Hạng Tư Thành!”
Giọng nói âm u của Phương Hoa vang lên, Hạng Tư Thành khẽ nhướng lông mày, anh nhếch môi cười với vẻ nghiền ngẫm: “Xem ra anh đã điều tra cặn kẽ về tôi rồi!”
“Đương nhiên!”
Phương Hoa cao ngạo nói: “Trên thế giới này, chỉ cần là người mà Phương Hoa này muốn điều tra, cho dù trốn xuống lòng đất, tôi cũng có thể đào ra tổ tông mười tám đời kẻ đó!”
“Tôi không chỉ biết anh là thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, mà còn biết anh là con trai chi chính của nhà họ Hạng, chỉ có điều, dựa vào cái thân phận ấy mà anh đã đòi tranh giành phụ nữ với Phương Hoa này, anh có đủ tư cách không?!”
Thời khắc này, Phương Hoa đã tháo lớp mặt nạ xuống, đây mới thật sự là hắn, kiêu ngạo và độc đoán.
Hạng Tư Thành nở nụ cười, tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng không hề thua kém khí thế bá đạo của Phương Hoa. Anh thản nhiên nói: “Ý anh là anh coi Mị Nhi như một món hàng? Ai có thế lực lớn thì đều có thể tùy ý tranh giành?”
Câu nói ấy khiến Phương Hoa trở nên tầm thường, không chỉ Hồ Mị Nhi, mà ngay cả những cô gái đang có mặt ở đây đều bắt đầu nhìn Phương Hoa bằng ánh mắt khó chịu.
Mặc dù bọn họ đều muốn bấu víu vào Phương Hoa, nhưng không có nghĩa là bọn họ muốn làm một món hàng có thể tùy tiện giao dịch.
Ánh mắt của Phương Hoa trở nên lạnh lùng: “Thiếu soái biên giới phía Bắc nhanh mồm nhanh miệng thật đấy, hiện tại bản thiếu gia thực sự rất hoài nghi, đám lính dưới trướng anh đều dựa vào miệng để đánh trận đúng không?”
Nghe vậy, trên mặt Hạng Tư Thành bỗng hiện lên sự lạnh lẽo, anh nhìn hắn chòng chọc, hơi lạnh tản ra khắp nơi: “Anh không có tư cách đánh giá các anh em của tôi!”
“Anh em? Ha ha… Mọi người nghe thấy không? Anh ta gọi đám lính quèn ấy là anh em!”
“Hạng Tư Thành, anh từ bỏ thân phận, từ bỏ thể diện, chẳng lẽ còn định kéo cả Mị Nhi từ bỏ theo sao?”
“Đường đường là cô Cả nhà họ Hồ mà lại anh anh em em với một đám lính thấp hèn thì còn ra thể thống gì nữa?!”
“Im miệng!”
Tiếng quát như tiếng cánh cửa địa ngục mở ra, hơi lạnh khủng khiếp bao phủ khắp nơi.
Phương Hoa là người đứng mũi chịu sào, gần như phải hứng chịu tám mươi phần trăm hơi lạnh ấy.
Hạng Tư Thành âm u nhìn hắn, như đang nhìn một cái xác chết, giọng nói lạnh lẽo tột độ: “Thấp hèn? Bọn họ không từ bỏ gia đình, không từ bỏ sự nghiệp thì có thời thế thái bình như hiện nay cho mày không? Bọn họ không bảo vệ đất nước thì có sự phồn hoa thịnh vượng như ngày hôm nay cho mày không? Bọn họ không bất chấp cái chết thì hiện giờ làm gì có chỗ cho Phương Hoa mày hất hàm lên mặt?!”
“Không có bọn họ, mày chỉ là một con chó lang thang không nhà không cửa!”
“So với bọn họ, mày mới là loại người thấp hèn nhất!”
“Mày…”
“Tao cảnh cáo mày một lần cuối cùng!”
Hạng Tư Thành ngắt lời Phương Hoa một cách khí phách, anh trầm giọng nói: “Đừng sỉ nhục bọn họ! Nếu có lần sau…”, ánh mắt lạnh lẽo của Hạng Tư Thành hơi híp lại: “Chết!”
Phương Hoa rùng mình. Đối mặt với người từng trải qua những cuộc giết chóc máu me như Hạng Tư Thành, cậu ấm lớn lên trong nhung lụa như Phương Hoa không khỏi hoảng sợ.
Nhưng chỉ thoáng cái là hắn đã hoàn hồn lại, không khỏi thẹn quá hóa giận. Khuôn mặt của hắn đỏ bừng lên, bị một thằng phế vật mà mình coi thường đe dọa, khiến hắn mất sạch mặt mũi.
Để lấy lại thể diện, Phương Hoa gào ầm lên: “Giết tao? Ha ha… Bản thiếu gia lớn chừng này rồi, chưa từng có ai dám nói câu ấy với tao!”
“Để tao xem mày định dùng cái gì để giết tao!”
Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt: “Các vị, có thể những gì diễn ra tiếp theo sẽ không được thích hợp cho lắm, hôm khác tôi sẽ tạ tội vì tối nay đã làm cụt hứng của mọi người!”
Mọi người cười xòa, trong lòng không khỏi xót thương cho Hạng Tư Thành, Phương Hoa đã nổi giận thật sự rồi, chẳng ai dám chọc vào hắn.
Giờ phút này, trên mặt Hồ Mị Nhi cũng không còn nét quyến rũ nữa.
Cô ta không thể ngờ được rằng mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này, lập tức bước tới với vẻ mặt nặng nề: “Cậu chủ Phương, tôi thay mặt Hạng Tư Thành xin lỗi anh vì những lời nói không ổn thỏa của anh ấy vừa rồi, mong anh hãy bỏ qua cho!”
Trong mắt Phương Hoa hiện lên nét đắc ý cao ngạo: “Mị Nhi đã lên tiếng cầu xin thì bản thiếu gia vẫn phải nể mặt!”
“Nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn là người sỉ nhục tôi trước, nể mặt Mị Nhi, chỉ cần hắn tới đây cúi người ba cái với tôi, đồng thời nói xin lỗi, vậy thì tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện này!”
Theo hắn thì mình đã nể mặt Hạng Tư Thành lắm rồi, ai ngờ Hạng Tư Thành lại nhếch môi, cười cợt nhìn hắn, sau đó chỉ vào đầu mình: “Mày có chắc là nơi này không bị úng nước chứ?”
“Mày nói cái gì?!”
Hồ Mị Nhi vội vàng kéo tay áo Hạng Tư Thành, sốt ruột nhỏ giọng nói: “Hạng Tư Thành, anh điên rồi! Nếu chọc giận Phương Hoa, anh có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào không?!”
Hạng Tư Thành âm trầm mở miệng: “Kể từ thời khắc hắn nhục mạ anh em tôi thì chính hắn mới là người phải nghĩ xem hậu quả là gì!”
“Ha ha…”
Phương Hoa bỗng cười ha ha: “Mị Nhi, không phải anh không nể mặt em, nhưng thằng chồng chưa cưới này của em đề cao bản thân quá rồi!”
“Đời này, bản thiếu gia chưa bao giờ biết cái gì gọi là hậu quả!”
“Người đâu!”
Phương Hoa hô to, một nhóm người mặc quần áo đen ập vào, chẳng mấy chốc đã bao vây Hạng Tư Thành kín mít.
La Bình vẫn đứng sau lưng Hạng Tư Thành nãy giờ, anh ta lập tức đi tới trước mặt anh, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên nét ngưng trọng.
Anh ta đảo mắt một vòng, nhỏ giọng nói: “Thiếu soái! Những người này đều giỏi võ, lát nữa tôi sẽ ngăn cản bọn họ, anh tìm cơ hội đưa cô Hồ đi trước nhé!”
Người trong nghề luôn có cái nhìn chuẩn xác, với võ nghệ của La Bình, anh ta nói ra câu nói như vậy đủ để chứng minh đám vệ sĩ áo đen này không hề tầm thường.
Nào ngờ Hạng Tư Thành không hề sợ hãi, anh vỗ nhẹ vào vai anh ta, cười nói: “Một mình anh đánh với mười mấy người, xem ra anh không định sống sót rời khỏi đây nữa rồi”.
La Bình bày ra vẻ mặt liều chết: “Ơn nghĩa của thiếu soái với La Bình nặng tựa núi cao, không chỉ chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, còn không chê xuất thân của tôi, kể từ ngày hôm đó, La Bình đã quyết tâm sẽ tận trung đến chết!”
“Ha ha…”
Nhìn La Bình thật thà bộc lộ tình cảm chân thành của mình, Hạng Tư Thành không nhịn được bật cười, còn La Bình thì cuống lên: “Thiếu soái, anh đừng cười nữa! Tôi thật sự không dám chắc là có thể ăn được đám người này, lát nữa anh nhất định phải chớp thời cơ, rời khỏi đây an toàn đấy!”
“Các người đừng hòng đi được!”
Giọng nói càn rỡ của Phương Hoa vang lên, hắn nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt âm u: “Lát nữa, tao sẽ nhổ từng cái răng của mày ra, để xem nếu không có cái tài ăn nói ấy, tên thiếu soái biên giới phía Bắc như mày còn tài cán gì nữa!”
“Lên cho tôi!”
“Bị thương hay tàn phế gì cũng được!”
“Ai dám động tới thiếu soái của bọn này!”
Đột nhiên, một giọng nói khí phách vọng tới.
Sau đó, cánh cửa bằng gỗ của khách sạn đổ rầm. Mười hai bóng người, mười hai bộ quần áo đỏ như máu, mười hai sát thần máu lạnh!
Bộ quần áo đỏ rực ấy chính là biểu tượng cho sự chết chóc đẫm máu.
Cận vệ của thiếu soái - mười hai Huyết Y Vệ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT