*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiếng cười của Vương Xung bỗng im bặt, nhìn chai rượu trong tay anh: “Chẳng lẽ, mày muốn nốc cạn cả chai sao?”
Hạng Tư Thành không nói, chỉ cúi đầu nhìn chai rượu trong tay, nhìn thấy vậy, Vương Xung không khỏi mỉa mai nói: “Nhìn bộ dạng này của mày, cũng chẳng giống với con nhà quyền quý!”
“Kiểu này, không phải đến mở nắp chai rượu cũng không biết chứ?”
“Ha ha...cũng phải thôi, một tên nghèo kiết xác không biết từ đâu đến, loại rượu cao cấp như này, e rằng mày cũng chưa được nhìn thấy bao giờ!”
Bốp!
Tiếng cười kiêu ngạo còn chưa dứt, trên đầu Vương Xung vang lên một tiếng, cả phòng tiệc, bỗng lặng ngắt như tờ, tiếng rượu nhỏ xuống sàn nhà, nghe rõ mồn một!
Hạng Tư Thành nhìn Vương Xung cười nói: “Bây giờ đã biết mở như nào rồi, cảm ơn!”
Với tính cách của Hạng Tư Thành, bị người khác khiêu khích sẽ âm thầm chịu đựng sao?
Đương nhiên là không rồi!
Anh kính tôi một thước, tôi nhường anh một trượng!
Anh đắc tội với tôi, tôi sẽ trả lại anh gấp mười!
Sự nhẫn nhịn vừa rồi, đã là rất nể mặt, nếu đã không thể nhịn thêm, thì không cần phải nhịn nữa!
Vương Xung không thể tin được sờ lên đỉnh đầu, lúc sờ thấy một mảng âm ấm, liền tức giận: “Thằng chết tiệt! Mày đã làm cái gì hả? Xử nó cho tôi!”
“Đủ rồi!”
Giọng nói của Phương Hoa đột nhiên vang lên, hắn chậm rãi đi đến, nhìn thấy một đống hỗn độn trên đất, sắc mặt u ám.
“Anh Phương, em...”
“Thôi được rồi, không nói nữa, các cậu đưa cậu Vương đi băng bó đi!”
Phương Hoa nói xong, Vương Xung hằn học nhìn Hạng Tư Thành, vẻ mặt ghi hận, sau đó rời đi, sắc mặt Phương Hoa u ám nhìn Hồ Mị Nhi, mở miệng nói: “Mị Nhi, Anh vẫn luôn cho rằng chúng ta là bạn, nhưng không ngờ, em lại dùng cách này để đối xử với tấm chân tình của anh dành cho em!”
Hồ Mị Nhi lãnh đạm mở miệng nói: “Anh Phương, rất xin lỗi vì đã làm hỏng buổi tiệc của anh, cũng cảm ơn tấm lòng của anh với Mị Nhi, chỉ là Mị Nhi trong lòng sớm đã có người khác, chỉ có thể nói lời xin lỗi với anh!”
Sau đó, cô ta nhìn chung quanh, đột nhiên nắm lấy tay Hạng Tư Thành, nhìn anh, cười ngọt ngào, mở miệng nói: “Bởi vì, tình yêu của đời tôi đang ở bên cạnh tôi đây!”
“Chồng chưa cưới của Hồ Mị Nhi, Hạng Tư Thành!”
Giọng nói của cô ta không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nghe thấy rõ!
Mọi người im lặng vài giây, sau đó liền xôn xao bàn tán: “Cái gì? Người đàn ông bình thường đó là chồng chưa cưới của Hồ Mị Nhi? Thật hay giả vậy?”
“Không thể nào! Nhìn anh ta không quen, không giống với con nhà hào môn nào đó, lấy tư cách gì làm rể hiền nhà họ Hồ?”
“Hồ Mị Nhi có phải uống nhầm thuốc rồi không? Người nổi trội như cậu Phương không cần, lại đi tìm một tên nghèo kiết xác không biết từ đâu tới?”
Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng không thể tin nổi!
Nét tao nhã trên mặt Phương Hoa không còn nữa, mà thay vào đó là vẻ u ám, nhìn nụ cười xán lạn của Hồ Mị Nhi, rất lâu sau, mở miệng nói: “Mị Nhi, anh biết em không thể ngay lập tức chấp nhận anh, không sao cả, anh có thể đợi, thời gian sẽ chứng minh tất cả, nhưng em không cần phải chà đạp bản thân, tìm một người không liên quan đến chọc tức anh!”
“Cậu Phương, con người ta có thể tự cho mình hơn hẳn người khác, nhưng quá đề cao bản thân, thì lại có chút tự cho mình là đúng rồi!”
Lúc này, Hạng Tư Thành lãnh đạm nói: “Tôi và Mị Nhi đã đính ước từ nhỏ, nhiều năm như vậy, mặc dù là gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, nhưng vẫn là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, hiện tại đã đến tuổi kết hôn, chúng tôi sắp được ở cùng nhau, sao có thể gọi là không liên quan?”