Hạng Tư Thành nhướn mày nói: "Cái cốc này chỗ cậu nhiều lắm chỉ hai ba mươi tệ vậy mà cậu bắt tôi đền một trăm tệ, có phải là quá đáng quá không?"

Nghe vậy, nhân viên phục vụ lập tức hung hăng nói: "Cái gì? Anh nói tôi quá đáng, được, thế thì đền hai trăm tệ đi, thiếu một xu cũng đừng hòng rời khỏi đây!"

"Đúng là lố lăng! Tôi không tin một cốc bia nhỏ bé này lại đáng tiền như vậy!"

"Gọi quản lý của các cậu tới đây!"

Nhân viên phục vụ quắc mắt nhìn anh, khinh miệt hừ lạnh một tiếng nói: "Anh nghĩ cho kỹ đi, nếu như quản lý của tôi mà ra mặt thì ít nhất một nghìn tệ cũng chưa giải quyết xong chuyện này đâu!"

"Hừ! Tôi không tin trên đời này lại có người ngang ngược như vậy!"

"Ha ha, thế thì anh đợi đó!"

Không lâu sau, một tên đàn ông mặc một bộ vest đen, cao lớn thô kệch đi tới, liếc mắt nhìn Hạng Tư Thành một cái rồi ồm ồm nói: "Có chuyện gì thế, nghe nói anh làm vỡ một cái cốc mà không muốn đền tiền à?"

"Làm vỡ đồ thì đương nhiên phải đền tiền rồi, chỉ là cái cốc bé như thế mà đáng giá những hai trăm tệ sao?"

Tên quản lý nhướn mày nói: "Đừng phí lời nữa! Tao nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu!"

“Phải rồi, sửa lại cho đúng này, không phải là hai trăm mà là một nghìn tệ!"

"Mau bỏ tiền ra! Đững lãng phí thì giờ nữa, tao còn có chuyện cần làm!"

Bốp!

Hạng Tư Thành đập tay xuống bàn nói: "Lẽ nào chỗ này của các người là chỗ giết người cướp của à?"

"Ha ha..."

Tên quản lý ngang ngược cười nói: "Mày nói đúng rồi đó, chỗ này của chúng tao chính là nơi giết người cướp của đó!"

"Cả cái Thiên Hải này có ai là không biết quán bar Hammer là địa bàn của anh Tây Phong chứ, tao nói cho mày biết, tốt nhất nên thành thật nôn tiền ra, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là sống dở chết dở!"

"Ha ha..."

Hạng Tư Thành cười nhẹ một tiếng, rút tiền ra, đặt trên mặt bàn nói: "Tiền ở đây, nhưng tôi sợ cậu không dám lấy!"

"Nực cười! Trên đời này chưa có tiền nào là ông đây không dám lấy cả!"

Tên quản lý hừ lạnh một tiếng, chụp lấy tiền để trên bàn, đếm một lượt sau đó sốt ruột nói: "Coi như mày biết điều, mau cút đi!"

Hạng Tư Thành không nói gì, quay người rời đi, đứng trước cửa quán bar, rút điện thoại ra gọi: "Điều năm trăm quân trang bị vũ khí đầy đủ, hôm nay để anh em mua vui chút đi!"

Nhanh chóng, năm trăm quân lính trang bị vũ khí đầy đủ, thậm chí còn có hai chiếc xe thiết giáp bao vây chặt lối ra vào quán bar đến nỗi một con kiến cũng không chui qua được!

"Báo cáo thiếu soái, năm trăm quân đã vào vị trí, đợi anh ra chỉ thị!"

Hạng Tư Thành ánh mắt nhàn nhạt nói: "Bao vây cả quán bar lại, cho dù một con ruồi cũng không được để lọt, sấy chúng cho tôi!"

"Tuân lệnh!"

Cốc cốc cốc!

Cùng với tiếng gõ cửa là giọng nói của Hạng Tư Thành vang lên: "Đột nhiên tôi nhớ ra, hình như tôi vẫn chưa uống bia!"

"Mẹ kiếp có phải mày muốn chết không, còn muốn uống bia nữa, có tin tao cho mày uống..."

Tên quản lý vừa mở cửa còn chưa nói hết câu đã im bặt, nhìn đội binh lính trang bị đầy đủ vũ trang sau lưng Hạng Tư Thành, cùng với hai chiếc xe tăng thiết giáp, cộng thêm hai họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào đầu mình, mồ hôi lạnh của hắn lập tức túa ra!

"Cậu tính cho tôi uống cái gì?"

Hạng Tư Thành mỉm cười.

"Đại... đại ca, em có mắt không thấy Thái Sơn, mong anh... anh giơ cao đánh khẽ ạ".

Tên quản lý không phải tên ngốc, nhìn thấy tư thái này thì lập tức hiểu ra mình đã đá chân vào tấm sắt rồi!

"Ông chủ của cậu có phải là Dương Tây Phong không".

Tên quản lý gật đầu.

"Gọi điện thoại cho hắn".

"Cái... cái gì ạ?"

"Gọi điện thoại cho hắn, nói trong vòng năm phút nữa nếu tôi không thấy mặt hắn, thì cả quán bar này sẽ thành đống phế vụn!"

Tên quản lý nào dám nói thêm nửa lời, vội vàng gọi điện thoại cho Dương Tây Phong, vừa nói xong tình hình thì Dương Tây Phong nổi điên chửi: "Mẹ kiếp! Ở Thiên Hải này tên nào dám đập địa bàn của Dương Tây Phong tao chứ?!"

"Đợi đấy cho tao, tao sẽ khiến hắn đến chết cũng không biết vì sao chết!"

Nói xong, lập tức gọi tay chân một đám người đủ thể loại bắt đầu diễu võ dương oai đến quán bar.

Quán bar Hummer ở phía bắc của thành phố Thiên Hải, để đề phòng đám người này có thể chạy thoát, Dương Tây Phong còn vội vàng gọi điện cho giám đốc sở công an thành Bắc: "Alo, chú à, có kẻ làm càn ở quán bar Hummer của cháu, chú nhanh chóng cho người tới đó, nhất định không được để bọn chúng chạy mất! Cháu phải đích thân lột da bọn chúng!"

"Cái gì?! Có chuyện vậy sao?! Cháu yên tâm, chú lập tức đích thân dẫn đội qua đó!"

Giám đốc sở công an thành Bắc- Hàn Húc không chỉ có quan hệ thân thích với Dương Tây Phong, mà số cổ phần không rõ nguồn gốc ở quán bar Hummer chính là của ông ta, đương nhiên sẽ rất để tâm rồi!

"Người đâu, triệu tập tất cả lực lượng, lập tức tới quán bar Hummer!"

Cấp dưới không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn giám đốc kích động như vậy nên cho rằng cơ hội lập công đến rồi, người nào người nấy khỏe như vâm, hơn một trăm người ngồi trên hơn ba mươi chiếc xe cảnh sát, bấm còi báo động inh ỏi hướng về phía quán bar Hummer!

Lúc đến quán bar Hummer, Hàn Húc chết lặng, năm trăm người trang bị vũ trang đầy đủ, hai chiếc xe tăng thiết giáp ở bên ngoài lối vào quán bar, bên ngoài còn có một khẩu pháo mười lỗ, ông ta biết chắc nếu như đoàn xe của mình dám vượt qua chiến trận này một bước thì đám súng ống kia lập tức sẽ bắn nát đoàn xe ngay!

Ông ta cũng không phải kẻ ngu, nhanh chóng hiểu ra tình hình Dương Tây Phong đã chọc giận nhân vật không thể đụng vào, vội vàng lấy thiết bị liên lạc ra gào lên: "Tất cả hãy tắt hết đèn và còi báo hiệu! Tất cả quay đầu! Trở về sở ngay! Trở về sở ngay!"

Một đám người dắt díu đến rồi lại dắt díu nhau về, Hàn Húc sợ hãi, người cầm đầu có thể làm được chuyện lớn thế này, có thể có được uy thế như vậy ít nhất cũng phải là một ông lớn nắm binh nắm quyền một phương!

Cũng may mình chạy kịp, nếu không chỉ một giám đốc sở công an nhỏ bé còn chẳng đủ để đỡ nổi một cái bạt tai của đối phương ấy chứ!

Về việc thông báo cho Dương Tây Phong, Hàn Húc lúc này đang trong cơn giận dữ như vậy làm gì còn tâm trí mà để ý đến hắn nữa!

Ở một cục diện khác, lúc Dương Tây Phong thu thập được hơn hai trăm người lũ lượt kéo nhau đến, mấy tên oắt con lúc nhìn thấy cảnh tưởng này cũng kinh hãi cụp đuôi.

"Đại...đại ca, người gây chuyện chắc không phải là bọn họ chứ?"

Dưới họng súng thật pháo thật vỗn dĩ chỉ là một đám ô hợp, chỉ ho một tiếng thôi là cũng đủ để chúng chẳng còn quan tâm đến anh em nữa, chân vừa chạm đất thì hơn hai trăm người trong nháy mắt chỉ còn lại mỗi trơ chọi một mình tên cầm đầu Dương Tây Phong mà thôi.

Dương Tây Phong cũng run sợ, nhưng quán bar Hummer là cần câu cơm của hắn, hắn có muốn chạy cũng không thể chạy!

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là Hàn Húc gọi đến, vừa nghe máy đầu dây bên kia đã lớn tiếng mắng: "Mẹ kiếp rốt cuộc cậu đã đắc tội với ai vậy!"

"Ngay đến cả xe thiết giáp cũng được điều đến, mẹ nó cậu bảo tôi đi bắt người hay đi tìm chỗ chết thế!"

Dương Tây Phong oan ức nói: "Chú à, cháu thật sự không biết mà, người có cấp bậc như vậy làm sao cháu dám có gan đắc tội chứ!"

"Tôi nói cho cậu biết, bên trên vừa gọi điện thông báo với tôi, trong phạm mười ki-lô-mét xung quanh quán bar Hummer cho dù có bị bom nổ thì bất cứ ai cũng không được can dự vào!"

"Cậu tự cầu nguyện cho chính mình đi!"

Dương Tây Phong chết sững người, lúc này có hai binh lính đi tới, dí súng vào đầu hắn, lạnh lùng nói: "Thiếu soái của chúng tôi mời anh qua đó!"

Nhìn thấy Hạng Tư Thành, Dương Tây Phong run sợ thận trọng nở nụ cười nói: "Vị...vị đại ca này, không biết đã đắc tội gì với anh mà để anh phải bày trận lớn như thế này ạ?"

Hạng Tư Thành không thèm nhìn hắn, cầm một cái đĩa lên, nghiềm ngẫm nói: "Cái đĩa này bao nhiêu tiền?"

Dương Tây Phong ngẩn người, còn tên quản lý thì đột nhiên run lên!

Toang!

Âm thanh chiếc đĩa vừa rơi xuống đất, giọng nói băng lạnh của Hạng Tư Thành vang lên: "Đập cho tôi!"

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play