*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều sững sờ!
Người phụ nữ vừa nịnh bợ Triệu Thông bỗng chửi ầm lên: “Mắt chó của ông bị mù rồi à! Ông biết người ông đánh là ai không?”
“Đó chính là cậu chủ nhà họ Triệu!”
“Mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Triệu, nếu không, ông chết cũng không biết chết như nào đâu!”
Bốp!
Triệu Thông đứng dậy thuận tay tát cô ta một cái, dường như vẫn chưa nguôi giận lại đạp thêm một cái, hổn hển nói: “Cút sang một bên cho tôi!”
Người phụ nữ bị Triệu Thông tát một cái liền ngây ra, uất ức nhìn anh ta: “Cậu…cậu Triệu, sao anh lại đánh tôi, tôi đang nói giúp cho anh mà!”
Triệu Thông hung hăng trừng cô ta một cái: “Nói giúp cho tôi? Cô không hại chết tôi đã là may lắm rồi!”
Nói xong, liền chạy đến bên cạnh người đàn ông trung niên, cười nịnh nọt: “Chú hai, sao chú lại đến đây?”
Triệu Tư Đức hung hăng trừng anh ta một cái, khuôn mặt tràn đầy tức giận: “Tôi mà không đến, thì cậu đã hủy hoại toàn bộ nhà họ Triệu rồi!”
Triệu Thông không cho là đúng: “Chú hai, chú nói mê sảng gì vậy!”
“Cả thành phố Tô Hàng này ai có thể chọc ai không thể chọc, cháu đều biết rất rõ, mặc dù thường ngày cháu chơi bời một chút, nhưng những người không được chọc đến đó, một người cháu cũng không chọc đến!”
“Một người cũng chưa trêu chọc đến?”
Triệu Tư Đức chỉ đến Hạng Tư Thành đứng ở bên cạnh: “Vậy hiện tại cậu đang làm cái gì?!”
“Thằng khốn kiếp, mau quỳ xuống xin lỗi cậu Hạng!”
Triệu Thông kinh ngạc: “Chú hai, trưa nay chú uống nhiều rồi phải không? Sao lại bắt cháu phải xin lỗi một tên nghèo kiết xác?”
“Thằng khốn!”
Triệu Tư Đức vừa kinh sợ vừa tức giận, Hạng Tư Thành sống lâu ở vùng biên giới phía bắc, người biết danh tính của anh rất ít, nhưng Triệu Tư Đức vào nam ra bắc, may mắn được một lần nhìn thấy uy phong dẫn đầu quân đội phía bắc của Hạng Tư Thành!
Chỉ những ai thực sự nhìn thấy sự đáng sợ của Hạng Tư Thành, mới biết thiếu soái trẻ tuổi vùng biên giới phía bắc này, rốt cuộc đáng sợ như nào!
Ba mươi ngàn quân tinh nhuệ vùng biên giới phía bắc, với khí thế bất khả chiến bại nuốt trọn non sông, tuyệt đối không phải là người mà thương nhân như bọn họ, có thể chọc vào!
Nhìn thấy Triệu Thông vẫn là bộ dạng dửng dưng, Triệu Tư Đức nghiến răng, cúi thấp đầu cung kính nói với Hạng Tư Thành: “Cậu Hạng, thằng cháu tôi cứng đầu từ nhỏ, có chỗ nào đắc tội, mong cậu thứ lỗi!”
“Tôi thay nó, xin lỗi cậu!”
“Chú hai! Chú đang làm gì vậy!”
Triệu Thông kéo Triệu Tư Đức: “Chú là phó chủ tịch tập đoàn Triệu Thị, là bộ mặt của Triệu Thị, ở nơi đông người như này, cúi đầu xin lỗi một tên nghèo kiết xác, chú không sợ mất mặt, nhưng cháu sợ mất mặt!”
Nói xong, ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng với Hạng Tư Thành: “Thằng thối tha! Coi như mày gặp may! Còn không mau cút đi? Lẽ nào mày vẫn muốn đợi chú hai tao xin lỗi mày”
Ánh mắt Hạng Tư Thành nhàn nhạt nhìn anh ta: “Chân của tao, mày không cần nữa?”
“Mày cho rằng tao không dám?”
“Ô! Ai muốn lấy chân chồng chưa cưới của tôi vậy?”
Một giọng nói dịu dàng truyền đến, theo hướng tiếng nói, nhìn thấy Hồ Mị Nhi tao nhã, khoan thai bước đến.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Triệu Thông, Hồ Mị Nhi nắm lấy cánh tay Hạng Tư Thành, thân mật tựa đầu vào vai anh, dịu dàng nói: “Anh yêu, sao bây giờ anh mới đến, em đói rồi…”
Cơ thể Hạng Tư Thành cứng đờ, cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay và ngửi được hương thơm mê người, khí nóng trong người bốc lên!
“Cô…cô Hồ, cô nói gì?”
Triệu Thông không thể chấp nhận được cảnh trước mắt, vẻ mặt kinh hoàng!
Hồ Mị Nhi, người khiến cả thành phố Tô Hàng điên cuồng, vậy mà lại gọi một tên nghèo kiết xác không đáng để vào mắt là anh yêu?
Hồ Mị Nhi cười ngọt ngào: “Tôi nói, đây là chồng chưa cưới của tôi, từ nhỏ ông nội tôi đã đính ước cho tôi rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, anh nói có phải không, anh yêu?”
Hạng Tư Thành vô cùng phối hợp gật gật đầu, vô cùng tự nhiên duỗi tay ôm lấy eo mảnh khảnh của Hồ Mị Nhi, hơi dùng lực, ánh mắt mang theo ngọt ngào nhìn cô ta: “Đúng vậy, em yêu, lâu không gặp, anh nhớ em chết đi được!”
Cảm nhận được trên eo truyền đến ma sát, hơi thở nam tính mạnh mẽ tràn vào trong mũi, khuôn mặt Hồ Mị Nhi, lúc này bỗng ửng đỏ, mặc dù cô ta xinh đẹp quyến rũ, nhưng lớn như này, đây mới là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người đàn ông xa lạ!
“Không! Tôi không tin!”
Triệu Thông bỗng nhiên hét lên, lạnh lùng nói với Hạng Tư Thành: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra!”
“Mị Nhi giống như tiên nữ, sao có thể bị một kẻ tầm thường như mày vấy bẩn?”
“Triệu Thông!”
Triệu Tư Đức rống lên: “Phiền phức cậu gây ra chưa đủ sao?! Cậu Hạng là người cậu có thể tùy ý nhục mạ sao? Mau xin lỗi cho tôi!”
“Xin lỗi gì chứ!”
Lúc này, Triệu Thông đã bị lòng đố kị chiếm lấy suy nghĩ, anh ta đẩy tay Triệu Tư Đức ra: “Tôi không biết hôm nay chú phát điên cái gì, nhưng tôi nói cho chú biết, mặc dù chú là chú hai của tôi, nhưng chú cũng chỉ là người làm thuê cho Triệu Thị!”
“Mà tôi, là người thừa kế trong tương lai của Triệu Thị, là ông chủ của chú!”
“Cậu!...Cậu!...”
Triệu Tư Đức tức đến mức cả người run rẩy, nói không ra câu!
“Người đâu, bắt lấy thằng rác rưởi giả danh lừa bịp này cho tao!”
Sắc mặt Hồ Mị Nhi bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Triệu Thông, lẽ nào anh không nghe thấy lời tôi nói sao?”
“Trước mặt Hồ Mị Nhi tôi, anh cũng dám bắt bắt chồng chưa cưới của tôi?”
“Mị Nhi! Chắc chắn cô đã bị tên rác rưởi này mê hoặc rồi! Triệu Thông tôi đương nhiên có nhiệm vụ thay cô giải quyết phiền phức!”
Triệu Thông lời lẽ chính nghĩa nói: “Còn đợi gì nữa? Bắt lại!”
Một đám vệ sĩ hung hãn lập tức bao vây lấy Hạng Tư Thành, Hồ Mị Nhi tiến lên một bước: “Để tôi xem kẻ nào dám?”
Ai biết được, Hạng Tư Thành lại bật cười, đẩy cô ta sang một bên, hờ hững liếc nhìn một vòng: “Chỉ là một đám vô dụng mà thôi, có gì đáng sợ?”
Triệu Thông tức giận: “Đám vô dụng? Đây đều là những vệ sĩ hàng đầu được tao bỏ ra số tiền lớn để thuê về, mỗi người đều có thể lấy một đánh năm!”
“Thằng nhãi, đợi lát nữa, tao sẽ đánh cho mày rụng hết răng, từng cái từng cái một, để mày biết, cái giá của việc giả vờ là như nào!”
“Bắt lấy!”
Lời vừa nói xong, chỉ