*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Sau đó, anh ta hơi dừng lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén: “Bà đã bao giờ nghe nói có nơi nào mà Lục Phiến Môn không thể vào được chưa?”  

      “Cái gì? Cậu… Cậu là người của Lục Phiến Môn?”  

      Thẩm Tuyết Liên bàng hoàng, với thân phận của bà ta, tất nhiên là bà ta đã từng nghe nói tới Lục Phiến Môn rồi.  

      Đó là thế gia võ cổ truyền còn tôn quý hơn cả những danh môn vọng tộc!  

      Khác với những danh môn vọng tộc chỉ an phận ở một nơi như bọn họ, các thế gia võ cổ truyền không chỉ có lực lượng của gia tộc, mà còn có thân phận hiển hách công khai.  

      Lục Phiến Môn am hiểu trinh sát, truy nã tội phạm, thân phận bên chính phủ có thể khái quát thành tám chữ!  

      Đại diện nước nhà, tuần tra thiên hạ!  

      Cho dù các danh môn vọng tộc có mạnh tới đâu thì cũng không thể sánh bằng các cơ quan quốc gia được, mà Lục Phiến Môn chính là thanh đao sắc bén nhất trong cỗ máy khổng lồ ấy.  

      Thẩm Tuyết Liên tuyệt đối không thể ngờ rằng ngay cả người của Lục Phiến Môn cũng tới đây.  

      Vì không muốn rước thêm kẻ địch ngoài ý muốn ấy, bà ta hơi dừng lại, khách khí nói: “Không biết cậu đây tới nhà họ Hạng có chuyện gì?”  

      Từ Trấn Bắc quay đầu lại, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu. Tự nhiên cô em gái cưng này của mình lại chạy ra ngoài. Để tránh gặp phải chuyện như lần trước, anh ta đành phải âm thầm đi theo bảo vệ, ai ngờ cô ta lại xung đột với Thẩm Tuyết Liên. Nghe thấy Thẩm Tuyết Liên ra lệnh đuổi đánh em gái mình ra ngoài, người thương yêu em gái hết mực như Từ Trấn Bắc không thể nhịn được.  

      Đùa gì chứ!  

      Nhà họ Từ có năm người con trai, khó khăn lắm mới có một cô em gái, người nhà đều cưng chiều hết mực. Thẩm Tuyết Liên là cái thá gì, chưa kể tới việc bà ta không phải gia chủ nhà họ Hạng, cho dù có là gia chủ thật, nếu dám động tới em gái của anh ta thì chẳng khác nào muốn sống mái với Lục Phiến Môn.  

      Hạng Tư Thành cũng nhìn cô gái đang đứng ở cổng và nở nụ cười sâu xa với anh, khóe miệng anh không khỏi giật giật, Từ Hân Dao? Vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây?!  

      Nhìn biểu cảm của Hạng Tư Thành, Từ Hân Dao nở nụ cười đắc ý, hất cằm lên với anh, như thế đang nói, chẳng phải anh nói sẽ không gặp lại sao? Tôi mà muốn tìm anh thì dễ như ăn cháo.  

      Sau đó, cô ta chu môi với Từ Trấn Bắc, mở miệng nói: “Anh tư, ở đó thiếu một người khiêng quan tài, anh đi giúp người ta đi!”  

      Từ Trấn Bắc trừng mắt, bất mãn nói: “Em út, nói đùa gì vậy, bảo anh đi khiêng quan tài á?”  

      Nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của anh ta, Từ Hân Dao chống nạnh, tức giận nói: “Sao hả? Bảo anh đi anh không chịu đúng không?”  

      “Nếu không có Hạng Tư Thành thì anh sẽ chẳng được gặp lại cô em gái yêu dấu của anh đâu!”  

      “Cái gì? Cậu ta chính là người đã cứu em?”  

      Từ Trấn Bắc chỉ vào Hạng Tư Thành, ngạc nhiên nói.  

      Hạng Tư Thành cũng hơi khó hiểu, tôi cứu em gái anh, chẳng phải anh nên cám ơn tôi sao? Nhưng vì sao anh lại nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy hả?  

      Nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Từ Trấn Bắc, Từ Hân Dao dậm chân nói: “Từ Trấn Bắc, anh còn không đi mau?!”  

      Từ Trấn Bắc giật nảy mình, anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cô em gái này của mình, thế là anh ta hừ nhẹ một tiếng, đi tới trước quan tài, mở miệng nói: “Cậu kia, món nợ giữa chúng ta sẽ tính sau!”  

   



      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play