*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Cảm giác bất an nổi lên trong lòng mọi người, sự xuất hiện đột ngột của Hạng Tư Thành làm hỗn loạn mọi suy nghĩ của họ.  

      Thẩm Tuyết Liên bình tĩnh lại, bà ta biết, bất kỳ ai cũng có thể hoang mang, nhưng mình thì tuyệt đối không được hoảng loạn!  

      Sau đó, bà ta kiềm chế cảm xúc, nhìn Hạng Tư Thành, quát lên: “Hạng Tư Thành! Cậu có ý gì hả?”  

      “Phá hỏng cổng lớn nhà họ Hạng, còn mang một chiếc quan tài rách nát đến đây, cậu muốn làm gì?”  

      Hạng Tư Thành hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bà ta, bỗng nhiên, khóe miệng anh cong lên một góc âm trầm, vỗ nhẹ tay, năm mươi người nghiêm trang và lạnh lùng lần lượt nối tiếp xuất hiện từ hai bên, khi nhìn rõ cách ăn mặc của họ, Thẩm Tuyết Liên lại kinh ngạc: “Bá Vương Vệ?”  

      Nhưng, không phải Bá Vương Vệ được Hạng Vấn Hà đưa đi sao?  

      Tại sao lúc này lại xuất hiện ở đây, hơn nữa hình như còn có vẻ họ nghe theo mệnh lệnh của Hạng Tư Thành?  

      Chẳng lẽ… chẳng lẽ người nằm trong quan tài là…  

      Thẩm Tuyết Liên nóng ruột vội bước ra một bước, cũng không quan tâm đến xung quanh, hỏi thẳng: “Hạng Tư Thành! Vấn Hà, con trai của tôi đâu?”  

      “Hạng Vấn Hà?”  

      Khóe miệng của Hạng Tư Thành hơi cong lên, nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Chết rồi”.  

      Ầm!  

      Như sét đánh ngang tai, sắc mặt của Thẩm Tuyết Liên trắng bệch, cơ thể lảo đảo, đám người Hạng Vấn Hải vội vàng tiến lên đỡ bà ta, Thẩm Tuyết Liên thở hổn hển, không thể tin nổi nhìn quan tài trước mặt: “Con... con trai của tôi, ở... ở trong đó?”  

      “Ha ha… Hạng Vấn Hà, mà cũng xứng được bản thiếu soái chuẩn bị quan tài cho ông ta sao?”  

      “Thi thể của ông ta chỉ xứng cắm ở nơi dơ bẩn nhất, ăn năn hối lỗi vì sai lầm mà ông ta phạm phải!”  

      “Hạng Tư Thành!”  

      Hạng Bân đỏ mắt nhìn anh: “Rốt cục mày đã làm gì bố của tao hả? Mẹ kiếp, tao phải thịt tên khốn nhà mày!”  

      Hạng Tư Thành không hề sợ hãi trước sự uy hiếp của hắn ta, bất chấp cơn mưa lớn xối xả, anh lạnh lùng nhìn họ: “Món nợ của chúng ta, chốc nữa sẽ tính, bây giờ, tao phải đưa anh trai của tao về nhà trước đã!”  

      Thẩm Tuyết Liên bỗng phản ứng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào quan tài, đột nhiên cười lớn ha ha: “Người ở bên trong là Hạng Thiếu Quân?”  

      “Ha ha… Hạng Tư Thành! Không phải mày tự nhận là bất khả chiến bại sao? Sao đến cả anh trai của mình cũng không bảo vệ được thế?”  

      “Chết hay lắm! Chết hay lắm!”  

      Sau đó, Thẩm Tuyết Liên nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt ác độc: “Con trai của tao chết rồi, thì anh trai của mày cũng phải bồi táng cho nó!”  

      Pằng!  

      Một tiếng súng vang lên, Thẩm Tuyết Liên liền im bặt, tay run run sờ vào bên má chảy một chút máu, chỉ thiếu một chút nữa, một chút nữa, bà ta sẽ phải đi theo làm bạn với con trai của mình!  

      Ánh mắt Hạng Tư Thành như chim ưng, khói thuốc súng vẫn đang tỏa ra trên đầu họng súng, giọng nói của anh lạnh tanh: “Đừng thách thức giới hạn của tôi, tôi đã nói, món nợ, phải từ từ tính!”  

      Trong ánh mắt của Thẩm Tuyết Liên hiện lên sát khí hừng hực!  

      Sự việc đến bước này, đã là không chết không thôi rồi!  

      Đêm nay, giữa bà ta và Hạng Tư Thành, chắc chắn phải đánh đến mày chết tao sống!  

      Người chiến thắng, nắm quyền nhà họ Hạng!  

      Kẻ bại trận, dùng tính mạng để trả!  

      “Được! Hạng Tư Thành!”  

      “Mày muốn đưa Hạng Thiếu Quân về nhà, tao đồng ý với mày!”  

      “Nhưng lăng viên nhà họ Hạng cách đây ba dặm đường núi, mày định một mình mày khiêng quan tài lên đường, hay là cho đám tùy tùng hèn mọn phía sau mày khiêng cùng đây?”  

      Ánh mắt Hạng Tư Thành hơi sầm lại!  

      Ánh mắt Thẩm Tuyết Liên hiện ra ý cười như báo thù: “Xem ra mày vẫn không biết, nhà họ Hạng mà có người trong tộc tạ thế, thì phải mời trưởng bối có danh vọng trong tộc chủ trì, các anh em cùng tộc khiêng quan tài, để thể hiện người tạ thế có thân phận tôn quý, sau khi chết cũng được hưởng tôn thờ!”  

      “Hạng Tư Thành mày là con trai chi chính nhà họ Hạng, tốt xấu gì cũng coi là một người, nhưng, ngoại trừ mày ra, những người khiêng quan tài khác đâu?”  

      “Chắc mày sẽ không dùng những tên nhãi thân phận hèn mọn bên cạnh chứ? Ha ha… Nhưng tao nói cho mày biết, thân phận của người khiêng quan tài càng tôn quý, càng thể hiện uy vọng của người tạ thế càng cao, nếu thân phận của người khiêng quan tài không đáng một đồng, thì cho dù có vào mộ tổ, cũng sẽ bị con cháu đời sau của nhà họ Hạng coi thường!”  

      Hạng Vấn Hải chế giễu: “Hạng Thiếu Quân hèn nhát cả đời, kể cả cho những người này khiêng quan tài thì cũng xứng với anh ta!”  

      “Hơn nữa, giờ khắc này, ngoại trừ Hạng Tư Thành còn ai có tư cách khiêng quan tài đi chôn?”  

      Hạng Tư Thành không quan tâm đến tràng cười chế nhạo của mọi người, nhẹ nhàng sờ vào quan tài, ánh mắt dịu dàng: “Anh cả, anh vất vả cả đời, chưa từng được hưởng bất kỳ sự tôn trọng mà thân phận cậu cả nhà họ Hạng mang đến, vậy thì giờ khắc này, Tư Thành sẽ cho anh hưởng sự tôn trọng mà trước nay chưa từng có ai được hưởng trong lịch sử nhà họ Hạng!”  

      Anh nói xong, nắm chặt một trụ quan tài trong đó, gầm lớn: “Thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, Hạng Tư Thành, nguyện làm người khiêng quan tài, tiễn anh vào lăng phủ!”  

      Thẩm Tuyết Liên lạnh lùng thét lớn: “Hay cho một thiếu soái vùng biên giới phía Bắc!”  

      “Mày đã hô lên thân phận, vậy thì tao muốn xem xem, cả thành phố Hạng Vương này, còn có ai xứng khiêng quan tài cùng mày, có ai dám khiêng cùng mày!”  

      Bộp!  

      Bà ta vừa dứt lời, một cánh tay cường tráng nhận lấy một trụ quan tài khác, trong cơn mưa lớn, giọng nói trầm vang lên bên tai mọi người nhà họ Hạng: “Thần tài Giang Bắc Tống Chí Đông, có cơ sở trong chín tỉnh, nếu có người dám ngăn cản, hàng ngàn tỷ của cải biến mất, thưởng ba ngàn một trăm chín mươi hai cái đầu nhà họ Hạng, không chết không thôi! Đến đây khiêng quan tài, dám hỏi thân phận như vậy có xứng không? Dám hỏi nhà họ Hạng có ngăn cản không?”  

      Một tiếng gầm khiến đám người Thẩm Tuyết Liên liền cứng đờ mặt!  

      Nhưng điều ngạc nhiên vẫn chưa hết, lúc này, một bóng người loạng choạng đi vào từ cổng, chớp mắt, liền xuất hiện bên cạnh quan tài, anh ta uống một ngụm rượu, trong ánh mắt say mơ màng, mang theo vẻ lạnh lùng vô tận: “Một bầu Tây Phong Liệt, đưa người xuống suối vàng!”  

      “Lão ma men, không tài không thế, chỉ có một bình rượu, nếu có người dám ngăn cản, thì cúng lên một bình rượu mạnh, đến đây khiêng quan tài, dám hỏi thân phận có xứng không? Dám hỏi nhà họ Hạng có ngăn cản không?”  

   



      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play