*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cảnh này, khiến tất cả mọi người đều chấn động!
Tần Ngô giãy dụa muốn đứng dậy, thậm chí còn quên cảm giác đau đớn trên người, ngẩn người nhìn Tần Thương, lắp bắp nói: “Anh...anh, anh... hôm nay anh uống nhiều rồi phải không?”
“Sao lại cúi người trước một tên rác rưởi!”
Tần Thương là ai hả, con trai trưởng nhà họ Tần, là một trong những người thừa kế có khả năng đứng đầu nhà họ Tần trong tương lai nhất, thân phận và địa vị của ông ta, vượt xa một kẻ ăn chơi như Tần Ngô!
Trên đời này, người khiến Tần Thương kính nể như vậy, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Hạng Tư Thành nhìn Tần Thương trước mặt, khóe miệng mỉm cười, mở miệng nói: “Sớm biết thân phận của ông hiển hách như này, lúc đầu, nên bám lấy ông không rời, ha ha…”
Tần Thương bỗng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu thấp hơn, giọng nói càng thêm cung kính: “Lời này của thiếu soái, thật sự khiến Tần Thương hổ thẹn!”
“Nếu không có sự dìu dắt của thiếu soái, cũng sẽ không có Tần Thương ngày hôm nay!”
“Hôm nay Tần Ngô đắc tội với thiếu soái, cũng là Tần Thương tôi dạy bảo không tốt, bất luận thiếu soái có trừng phạt cậu ta như thế nào, Tần Thương tôi cũng tuyệt đối không oán trách!”
Dứt lời, ánh mắt xẹt qua tia giá lạnh: “Đem thằng khốn đấy đến đây!”
Cậu cả nhà họ Tần đã lên tiếng, những vệ sĩ mà Tần Ngô mang theo không một ai dám phản kháng, hai người Tần Thương mang theo, không chút khách khí xách Tần Ngô như xách một con gà, quăng đến trước mặt Hạng Tư Thành, trong đầu Tần Ngô lúc này dường như vẫn chưa phản ứng kịp, nhìn Tần Thương: “Anh…anh, anh…có phải anh nhầm rồi không?”
“Hừ!”
Tần Thương nhìn Tần Ngô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiêm khắc nói: “Cậu còn nhớ, tôi của trước đây, là người như thế nào không?”
Tần Ngô gật gật đầu, ông ta vẫn nhớ rõ, Tần Thương tám năm trước, mức độ ăn chơi, so với Tần Ngô hiện tại, chỉ hơn chứ không kém!
Mặc dù là con trai trưởng của nhà họ Tần, nhưng Tần Thương không thể sánh bằng với các đối thủ cạnh tranh khác, bố của Tần Thương vì để rèn luyện Tần Thương, đã đuổi ông ta ra khỏi nhà, cơ duyên trùng hợp, Tần Thương gia nhập đội quân phía bắc, trở thành lính của Hạng Tư Thành!
Năm năm chinh chiến, đã rèn luyện một kẻ ăn chơi thành một người đàn ông có ý chí kiên cường!
Năm năm sau, gia tộc gọi về, Tần Thương trở về gia tộc, đã hoàn toàn thay đổi so với trước đây!
Dốc lòng xây dựng gia tộc, cùng với thân phận là con trai trưởng, ông ta rất nhanh nhận được sự ủng hộ của đông đảo mọi người trong nhà họ Tần, trở thành một trong những đối thủ cạnh tranh tiềm năng nhất cho vị trí người đứng đầu tiếp theo của nhà họ Tần!
Có thể nói, nếu không có sự rèn luyện trong quân đội phía bắc năm đó, sẽ không có Tần Thương ngày hôm nay!
“Vì vậy, cậu biết tại sao chưa?”
Tần Thương chậm rãi nói xong, sau đó nói với Tần Ngô: “Không có thiếu soái, sẽ không có Tần Thương tôi ngày hôm nay!”
Sau khi nghe xong tất cả những điều này, Tần Ngô lập tức ngẩn ra, có đánh chết ông ta cũng không nghĩ được, Hạng Tư Thành và Tần Thương, lại có quan hệ như này!
Hạng Tư Thành nhìn Tần Ngô cười cười, thong thả nói: “Hiện tại, ông còn cần tôi quỳ xuống nữa không?”
Đôi mắt Tần Thương chợt lạnh, đạp Tần Ngô quỳ xuống trước mặt Hạng Tư Thành, lạnh lùng nói: “Đồ khốn kiếp, cậu cũng xứng để thiếu soái quỳ xuống sao?”
Hạng Vấn Hàm ở một bên không rõ chuyện gì, liền có chút không hài lòng nói: “Anh, sao anh lại giúp người ngoài bắt nạt anh em trong nhà vậy!”
“Tần Ngô dù gì cũng là con trai nhà họ Tần, xét về vai vế, Hạng Tư Thành còn phải gọi anh ấy một tiếng chú, làm gì có chuyện bậc cha chú lại phải quỳ lạy trước con cháu!”
“Ồ?”
Tần Thương hơi híp mắt: “Vậy theo như cô nói, phải làm như thế nào?”
Hạng Vấn Hàm không nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của Tần Thương, vẫn vô cùng mạnh miệng: “Thấy anh và cậu ta có quen biết, vậy thì để Hạng Tư Thành cúi đầu xin lỗi, chuyện trước đây, coi như bỏ qua!”
“Đây là đã nể mặt anh rồi!”
Hạng Vấn Hàm nhắc lại câu đó một lần nữa, giống như đang cho Tần Thương mặt mũi!
“Ha ha…”
Tần Thương cười lên, cười vô cùng lạnh lùng, đột nhiên, bóp lấy cổ Hạng Vấn Hàm, gắt giọng nói: “Cô cho rằng cô là ai? Ở đây cũng có chỗ cho cô nói sao?”
“Trong ẩn gia vọng tộc, giá trị của người phụ nữ, chỉ là để liên hôn, không hơn!”
“Cô chỉ là chi thứ con của vợ lẽ, cũng có tư cách dám nói cho tôi mặt mũi?”
“Anh…anh!”
Hạng Vấn Hàm bị bóp cổ mặt đỏ cổ đau, chật vật nói: “Em…em là con gái cả của nhà họ Hạng, anh không được làm thế với em!”
“Con gái cả nhà họ Hạng? Ha ha…Mặc dù nhà họ Hạng đã sa sút, nhưng cũng thuộc ẩn gia vọng tộc, tôn nghiêm của nó, tôi không có tư cách gây hấn, nhưng đó là nhà họ Hạng, mà cô, đại diện không nổi cho nhà họ Hạng!”
“Nhà họ Hạng ngoài ông cụ Hạng ra, chỉ có con trai trưởng, mới có tư cách đại diện cho nhà họ Hạng nói chuyện với tôi!”
Nói xong, thô bạo đẩy bà ta đến trước mặt Hạng Tư Thành, nhìn Tần Ngô, lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay không được thiếu soái tha thứ, cậu cũng không cần trở về nhà họ Tần nữa!”
Tần Ngô giật mình, cách xử lí cứng rắn của anh cả, ông ta rất rõ, một khi đã quyết định, ngay cả một số người lớn tuổi nhà họ Tần, cũng không có tư cách thay đổi, nếu như thật sự phải rời khỏi nhà họ Tần, với cách làm người thường ngày của Tần Ngô, sợ rằng chưa đến một ngày, ông ta sẽ bị những người từng bị ông ta ức hiếp đánh chết!
Nghĩ đến đây, ông ta lập tức tát Hạng Vấn Hàm bên cạnh hai cái, lớn tiếng mắng: “Con đàn bà thối tha! Tôi sớm biết cô không phải là thứ tốt đẹp gì!”
“Nếu không phải vì cô, tôi sao có thể đắc tội với người như thiếu soái?”
“Cô cố tình muốn hại chết tôi à!”
“Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay không được thiếu soái tha thứ, tôi sẽ giết chết cô!”
Vài cái tát, đã khiến Hạng Vấn Hàm hoàn toàn tỉnh ngộ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Ngô, nước mắt bà ta lã chã rơi xuống, ngã quỵ trên đất, mặc dù trong lòng hận không thể đem Hạng Tư