*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Khi Hạng Tư Thành mang bánh ngọt mà Yên Vân Nhi muốn ăn về, vừa đi đến cổng đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong!  

      “Mắt chó của chúng mày mù rồi hả, biết tao là ai không? Ngay cả tao mà cũng dám ngăn cản? Cút hết cho tao!”  

      Giọng nói cứng rắn của Liệt Long vang lên phía sau: “Xin lỗi, không có lệnh của thiếu soái, những người không phận sự không được vào trong!”   

      “Tao khinh! Cũng chỉ là chó mà Hạng Tư Thành nuôi thôi, là cái thá gì, biết người đứng bên cạnh tao là ai không? Đó chính là cậu năm của nhà họ Tần, kể cả Hạng Tư Thành có ở đây thì cũng phải khom lưng cúi đầu hầu hạ, càng đừng nói đám chân chó như mày!”  

      “Nói nhảm gì thế hả!”  

      Một giọng nam thiếu kiên nhẫn vang lên: “Tao lại muốn xem xem, rốt cục là ai không muốn sống, dám cản đường của tao!”  

      “Ố? Vậy tôi cũng muốn xem xem, là ai vội đi đầu thai như vậy, dám xông vào cửa nhà của bản thiếu soái!”  

      Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, đám người Liệt Long ngẩng đầu lên rồi cung kính nói: “Thiếu soái!”  

      “Ha, tôi nói sao mấy con chó này đột nhiên trở nên tự tin hẳn, thì ra là chủ nhân về rồi!”  

      “Tư Thành à, con chó này không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu chuyện sao?”  

      “Gặp cô mà cũng không biết chào một tiếng hả?”  

      Giọng nói cao ngạo vang lên, người lên tiếng chính là con gái của Thẩm Tuyết Liên, bà cô trên danh nghĩa của Hạng Tư Thành, Hạng Vấn Hàm.  

      Hạng Tư Thành vẻ mặt âm trầm đi tới, nhìn khuôn mặt kiêu căng của Hạng Vấn Hàm, anh hơi cau mày: “Cứ luôn mồm nhắc tới đồng loại, thân phận này khiến bà tự hào lắm à?”  

      Hạng Vấn Hàm sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của Hạng Tư Thành, khi thấy đám Liệt Long không nhịn được cười lên, bà ta bỗng hiểu ra, nổi giận bừng bừng: “Cậu dám chửi tôi là chó?”  

      Hạng Tư Thành nhướn lông mày, vẻ mặt vô tội nói: “Tôi không chửi bà, tôi chỉ thuật lại sự thực mà thôi!”  

      “Cậu!... Cậu!...”  

      Cái miệng của Hạng Tư Thành thực sự rất độc, hai ba câu đã nói cho toàn thân Hạng Vấn Hàm phải run run, không thốt ra lời.  

      Còn bên cạnh anh, một người đàn ông trẻ với khuôn mặt tái nhợt, rõ ràng là bị rượu chè gái gú làm mất hết sức sống âm trầm nhìn anh: “Hừ! Sớm nghe nói đứa con bị bỏ của nhà họ Hạng không hiểu quy tắc, vô pháp vô thiên, hôm nay được gặp đúng là vượt xa so với tưởng tượng của tao!”  

      “Chẳng lẽ mày không biết tôn ti trật tự là gì hả?”  

      “Tôn ti trật tự, đó là chuyện của con chó và bà ta, theo sinh vật học, chúng tôi không thuộc cùng một loại động vật!”  

      Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ sắc lạnh: “Hỗn xược!”  

      “Mày biết tao là ai không? Lại dám ăn nói với tao như thế!”  

      Hạng Tư Thành nhàn nhạt nhìn ông ta: “Ông là ai không liên quan đến tôi, nhưng tôi nghĩ có lẽ hai người đến nhầm chỗ rồi, trung tâm nhận nuôi chó lang thang ở bên đó, từ đây rẽ trái đi thẳng hai mươi mét, đi thong thả, không tiễn!”  

      Nói xong, anh quay người đi vào cổng, mấy giây sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng gào nhảy lên như sấm của Hạng Vấn Hàm: “Hạng Tư Thành! Mày chết chắc rồi!”  

      “Mày biết mày đang sỉ nhục ai không? Ông ấy là cậu năm của nhà họ Tần, Tần Ngô đấy!”  

      Sau đó, giọng nói tức giận đến mức thở gấp của Tần Ngô cũng vang lên: “Mẹ kiếp! Chửi tao xong rồi đi như vậy hả? Cút ra đây cho tao, nếu không, tao đốt hết nơi rách nát này của mày!”   

      Hạng Thiếu Quân nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài cửa, lo lắng đi tới: “Tư Thành, phải làm thế nào? Nhà họ Hạng chúng ta không bì được với nhà họ Tần, trong mười hai danh gia vọng tộc, thực lực của nhà họ Tần đủ để xếp vào top ba đấy!”  

      “Tuy Tần Ngô chỉ là công tử bột, nhưng dù sao ông ta cũng là cậu chủ con chi chính của nhà họ Tần, đắc tội với ông ta, e rằng không có lợi gì cho chúng ta đâu!”  

      Nghĩ đến đây, Hạng Thiếu Quân cắn răng: “Thế này đi, em vào nhà trước đi, anh đi xin lỗi ông ta!”  

      Hạng Tư Thành tóm lấy cánh tay của Hạng Thiếu Quân, hơi thở dài trong lòng, người anh trai này của mình, tất cả đều tốt, chỉ có tính cách này, nói dễ nghe thì là cẩn thận, nói khó nghe thì là nhu nhược, nhưng với kiểu độc đoán ngang ngược của Tần Ngô và Hạng Vấn Hàm, cho dù Hạng Thiếu Quân đi xin lỗi, chỉ cũng chỉ tăng thêm nỗi nhục mà thôi!  

      Nghĩ đến đây, anh trầm giọng nói: “Liệt Long, cho họ vào đi!”  

      Bốp!  

      Cổng lớn được mở ra, một đám người liền xông vào, vẻ mặt của Hạng Tư Thành vẫn không sợ hãi, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì, nói đi!”  

      Hạng Vấn Hàm lập tức thêm mắm thêm muối: “Anh yêu à, em đã nói rồi mà, Hạng Tư Thành này, hống hách độc đoán, không tôn trọng trưởng bối, cậu ta không coi em ra gì thì cũng thôi đi, dù sao chúng em cũng là người một nhà, nhưng anh có thân phận thế nào chứ, không chỉ là con rể của nhà họ Hạng, mà còn là con trai chi chính của nhà họ Tần, cậu ta cũng không coi anh ra gì đấy, đúng là không coi cả nhà họ Tần ra gì mà!”  

      Hai ba lời nói của bà ta đã nâng cao mức độ đến tận cấp gia tộc.  

      Tần Ngô vừa nghe, cơn lửa giận liền bùng lên, ánh mắt đầy sát khí, nhìn Hạng Tư Thành: “Nhóc con, mày nghĩ mày là cái thá gì? Con trai chi chính của nhà họ Hạng ư? Tao khinh!”  

      “Mày chỉ là một con chó hoang lang thang bên ngoài mà thôi!”  

      “Nghĩ rằng làm lính mấy năm thì đã có tên tuổi rồi hả? Trước mặt nhà họ Tần, mày chỉ là con sâu hôi thối không đáng nhắc đến, muốn nghiền chết mày, dễ như trở bàn tay!”  

      Nghe thấy lời nói lăng mạ của Tần Ngô, Vân Tịnh Nhã ở một bên không nghe tiếp nổi nữa, bước lên nói: “Nếu ông thiếu giáo dục, thì về nhà bảo bố mẹ của ông dạy bảo thêm đi, nếu đầu óc ông có vấn đề, thì đến bệnh viện chữa trị đi, ở đây không chào đón ông, mời ông đi cho!”  

      Nghe thấy Vân Tịnh Nhã sỉ nhục Tần Ngô như vậy, Hạng Vấn Hàm bên cạnh liền nổi giận, nói thẳng: “Con bé hỗn láo ở đâu ra, ở đây cũng có chỗ cho mày lên tiếng hả?”  

      “Nghĩ rằng bám lấy Hạng Tư Thành thì có thể bay lên cành cao hả? Tao nói cho mày biết, ngay cả cậu ta cũng chỉ là một con chó lang thang bên ngoài, thì mày là cái thá gì!”  

      Sau đó, bà ta giả bộ vẻ khuyên bảo chân thành: “Cô bé này, nhìn cô cũng có khuôn mặt xinh đẹp, đáng tiếc, lại đặt cược nhầm chỗ!”   

      “Nhân lúc bây giờ còn có một chút nhan sắc, chọn một cành khác vẫn chưa muộn đâu!”  

      Vân



      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play