Một câu nói liền khiến ánh mắt của không ít người trong thế gia Trọng Cảnh hiện lên vẻ căm phẫn, sắc mặt của Trương Học Tâm cũng khó coi, nói: “Tuy Trương Quân chết rồi, nhưng dù sao cậu ấy cũng là cậu chủ của thế gia Trọng Cảnh chúng ta, theo lý thì phải cho quan tài nhập mộ tổ, hưởng sự thờ cúng của các đời thế gia Trọng Cảnh, sao có thể như trẻ mồ côi, tùy tiện ném bỏ đây?”
“Nhập mộ tổ?”
Trương Trạch Thành liếc nhìn ông ta một cái: “Chú ba, có phải chú già rồi nên lú lẫn không?”
“Chú không nghe thấy trước khi chết Trương Quân đã nói thế nào à? Trên người anh ta có ít nhất hơn trăm loại kịch độc, những loại độc này sẽ phát tác theo thời gian đã định, chôn anh ta vào mộ tổ, đợi khi thi thể anh ta mục rữa, khí độc xuyên xuống đất, lan đến khắp nơi, ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của tổ tiên thế gia Trọng Cảnh chúng ta thì không nói, một khi chuyện này truyền ra ngoài, ngay cả nơi mà bao đời chúng ta sinh tồn cũng không giữ được đấy!”
Trong lòng mọi người đều suy nghĩ, tuy Trương Trạch Thành nói lời khó nghe, nhưng họ cũng không thể không thừa hận, câu nói này cũng thực sự có lý của hắn ta!
Tuy Trương Quân đã chết, nhưng nhưng bất kỳ loại độc nào của anh ta còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với hang độc!
Nhìn những khuôn mặt của thế gia Trọng Cảnh, Hạng Tư Thành cười lạnh lùng một tiếng, không hề ghét bỏ, ôm lấy Trương Quân, Trương Trạch Thành vừa nhìn vội vàng hét lên: “Ấy ấy, mày muốn làm gì?”
Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn hắn ta một cái: “Nếu các người không chôn cất, thì Hạng Tư Thành tao chôn cất cho người anh em của tao!”
“Đợi đã!”
Trương Trạch Thành đi đến trước mặt anh, giơ tay, bật cười: “Trương Quân sống là người của thế gia Trọng Cảnh tao, chết cũng là người chết của thế gia Trọng Cảnh tao, chúng tao có thể ném anh ta đi một con chó hoang, nhưng mày không thể đưa anh ta đi, hiểu không?” .
Truyện Tiên Hiệp Hạng Tư Thành không nói gì, nhẹ nhàng đặt Trương Quân xuống, Trương Trạch Thành nghĩ là anh sợ, hắn ta còn chưa cười nổi đã thấy ánh mắt Hạng Tư Thành bỗng sắc lạnh, anh ngáng chân ra như sấm sét, Trương Trạch Thành kêu thảm một tiếng, mấy chiếc răng hàm bay lên không trung, sau đó Hạng Tư Thành không dừng tay, dẫm đầu của hắn ta xuống dưới chân, nghiền mạnh, lập tức, nửa khuôn mặt của hắn ta vùi sâu vào trong mặt đất!
“Hạng Tư Thành! Cậu muốn làm gì!”
Trương Học Tâm liền thét lên một tiếng, ông ta biết Trương Trạch Thành không học võ công, ông ta cũng biết Trương Trạch Thành ngang ngược độc đoán, nhưng, hắn ta là con trai chi chính cuối cùng cũng là duy nhất của thế gia Trọng Cảnh!
Trương Quân đã chết rồi, nếu Trương Trạch Thành chết, huyết mạch chi chính của thế gia Trọng Cảnh sẽ tuyệt hậu!
Trương Trạch Thành bị dẫm dưới chân Hạng Tư Thành, mặc kệ hắn ta giãy dụa thế nào cũng khó mà nhúc nhích, hắn ta tức giận gào lên: “Hạng Tư Thành! Tao là con trai chi chính của thế gia Trọng Cảnh, là gia chủ tương lai, mày dẫm lên mặt tao, là dẫm lên mặt của cả thế gia Trọng Cảnh đấy!”
“Trương Học Tâm, mẹ kiếp, ông làm cái gì vậy, còn không mau giết chết hắn cho tôi!”
Khuôn mặt Trương Học Tâm hiện lên vẻ khó coi, trước mặt tất cả mọi người, bị con cháu gọi thẳng tên của mình, nhưng ông ta cũng hết cách, chỉ hít sâu một hơi, kiềm chế nỗi tức giận, lạnh lùng nhìn Hạng Tư Thành: “Mau thả Trương Trạch Thành ra!”
“Nếu không, cậu đang khiêu chiến với cả thế gia Trọng Cảnh này!”
Hạng Tư Thành cười lạnh lùng một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt sâu sắc, cao ngạo nói: “Thế gia Trọng Cảnh? Có gì đáng sợ?”
Mọi người liền như hít một hơi lạnh, với sức của một người thách chiến với cả một danh môn vọng tộc, Hạng Tư Thành, anh ta lấy đâu ra dũng khí này?
Ánh mắt Trương Học Tâm cũng sầm lại: “Hạng Tư Thành, rốt cục cậu muốn thế nào?”
Hạng Tư Thành hơi cúi đầu, nhìn Trương Trạch Thành khuôn mặt méo mó dưới chân, nhàn nhạt nói: “Người anh em của tôi, không được làm nhục!”
“Đã buông lời lỗ mãng, thì phải trả giá bằng mạng sống!”
“Cậu dám?”
“Nếu cậu dám làm tổn thương đến cậu ấy, tôi dám bảo đảm, ngoại trừ cậu, những người có quan hệ với cậu, trong chín tộc, đều phải trả giá bằng tính mạng cho sự kích động ngày hôm nay của cậu”.
“Hừ! Có bản lĩnh thì cứ đến đi! Ba mươi ngàn kỵ binh vùng biên giới phía Bắc nghênh tiếp bất cứ lúc nào!”
Bầu không khí liền trở nên căng thẳng, đúng lúc hai bên rút gươm giương súng, không biết Đào Thiến Thiến xuất hiện bên cạnh Trương Quân lúc nào, bỗng yếu ớt lên tiếng: “Tôi… tôi cảm thấy, có lẽ vẫn cứu được anh ta…”