*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ơ, người đẹp Đào của chúng ta làm sao thế?”
Một giọng nói quen thuộc vọng tới. Đào thiến Thiến nhìn sang, thấy rõ khuôn mặt của người ấy, Đào thiến Thiến lao vào lòng người ấy, nói bằng giọng nghẹn ngào và ấm ức: “Anh Hạng!”
Hạng Tư Thành vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại khóc như vậy?”
“Đừng khóc, anh Hạng ở đây, có ấm ức gì, anh Hạng sẽ giải quyết cho em”.
Cảm giác an toàn sinh ra, Đào thiến Thiến kể lại mọi chuyện, đôi mắt Hạng Tư Thành lấp lóe, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Thì ra là thế, không sao, anh Hạng sẽ lấy lại công bằng cho em!”
Sau đó, Hạng Tư Thành đi tới trước mặt Diêu Đông, vươn tay ra và nói: “Đưa đồ đây!”
Nhìn dáng vẻ đương nhiên của anh, Diêu Đông cười khẩy: “Thằng phế vật ở đâu ra thế này?”
“Mày bảo tao đưa là tao phải đưa à? Không tè ra một bãi rồi nhìn xem mình là cái đếch gì!”
Hạng Tư Thành nhướng mày lên: “Mày không đưa thật hả?”
“Ài chà, định uy hiếp tao sao?”
Diêu Đông bỗng nở nụ cười, hắn ta ngồi lên mui xe thể thao của mình, hất đầu và nói với Hạng Tư Thành: “Tao không đưa đấy, mày làm gì được tao?”
Dương Huệ Tử ở bên cạnh khinh thường nói: “Thiến Thiến, bình thường cậu toàn kết bạn mới mấy thằng bất tài như thế này hả? Có phải ra ngoài quên mang não không? Không nhìn xem mình là cái thá gì mà dám mở miệng uy hiếp anh Diêu, đúng là tấu hài!”
Hạng Tư Thành vươn năm ngón tay ra: “Năm phút sau, mày sẽ quỳ dâng đồ lên trước mặt tao, mày có tin không?”
Anh vừa dứt lời, không chỉ Diêu Đông mà những người đang vây xem xung quanh cũng cười ầm lên.
“Đầu óc thằng này có vấn đề thật à?”
“Diêu Đông là con nhà giàu, làm sao lại quỳ xuống trước mặt một kẻ bình thường như thế được? Ha ha, thà tôi tin tối nay mình sẽ trúng năm triệu còn hơn!”
“Chậc chậc, có kịch hay rồi, Diêu Đông cũng nóng tính lắm đấy!”
Đối mặt với câu nói hùng hồn của Hạng Tư Thành, Diêu Đông giận quá hóa cười: “Thằng này được, lâu lắm rồi tao không gặp thằng phế vật nào có cốt khí như mày!”
“Được, tao cho mày năm phút!”
“Trong vòng năm phút, nếu mày không làm tao quỳ xuống được…”, nói đến đây, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng: “Vậy thì tao sẽ đánh gãy cặp giò của mày, khiến mày quỳ cả đời!”
Tích tắc…
Năm phút nhanh chóng trôi qua.
Vẻ mặt của Diêu Đông trở nên tàn nhẫn, hắn ta lấy một cây gậy bóng chày trên xe ra, sải bước đi về phía Hạng Tư Thành: “Hết giờ rồi, bây giờ hãy hồi tưởng lại khoảng thời có thể đi lại được đi!”
Uỳnh!
Còn chưa nói hết, một âm thanh vang đội đã át hết giọng của hắn ta. Cách đó không xa, mấy chiếc xe thể thao nối đuôi nhau tới, phanh gấp lại ở cổng trường, làm đuôi xe hơi nhấc lên.
Mỗi chiếc xe ấy đều có giá trị hàng chục triệu, thu hút ánh mắt của đa số sinh viên.
Cửa xe mở ra, mấy chàng trai ăn mặc xa xỉ bước xuống, khinh thường liếc nhìn xung quanh. Nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, sắc mặt của Diêu Đông thay đổi hẳn, nét kiêu căng ban nãy cũng biến thành nịnh nọt. Hắn ta quăng cây gậy bóng chày đi, rảo bước chạy về phía đó: “Ôi chao, anh Vương, anh Lý, sao mấy anh lại rảnh rỗi tới đây chơi vậy?”
Người đi đầu hơi nhíu mày lại, nghi hoặc quay sang hỏi: “Tên đó là ai?”
Một người đằng sau sờ cằm: “Hình như… là thằng nhóc nhà họ Diêu thì phải! Tên là… Tên là cái quằn gì ấy nhỉ?”
Nghe thấy câu ấy, Diêu Đông không chỉ không nổi giận, mà còn tươi cười nói: “Anh Lý vẫn còn nhớ tôi cơ đấy, đúng là vinh hạnh của tôi”.
“Tôi là Diêu Đông, bố tôi là Diêu Hỉ Minh!”
“Một cái gia tộc hạng hai mà thôi, cậu đây không có hứng thú biết”.
Cậu Vương cầm đầu chỉnh lại quần áo, bỗng nghiêm mặt nói: “Ở đây có ai họ Hạng?”
Diêu Đông đánh mắt nhìn Hạng Tư Thành, trong lòng cười lạnh một cái, từ cách xưng hô của Đào thiến Thiến vừa rồi, hắn ta đã biết tên của Hạng Tư Thành.
“Là hắn!”
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội nịnh bợ, làm sao Diêu Đông lại bỏ lỡ cơ chứ! Hắn ta chỉ vào Hạng Tư Thành: “Có phải thằng nhóc nghèo kiết xác ấy đắc tội các anh không?”
Diêu Đông không hề nghĩ tới chuyện mấy người này có quan hệ gì với Hạng Tư Thành. Người có thân phận như hắn ta còn chưa chơi được với đám cậu ấm này, một thằng bất tài nghèo hèn như Hạng Tư Thành thì có quan hệ gì với bọn họ được đây?
“Anh yên tâm, tôi đang định dạy dỗ thằng đó đây, các anh cứ ở đây xem kịch vui là được”.
Bốp!
Một cái tát giáng xuống, khiến Diêu Đông thộn mặt ra.
Không ai