*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Yên Nhi, con thấy con búp bê này có đẹp không?”
Cách tủ kính, Vân Tịnh Nhã tươi cười hỏi.
Vân Yên Nhi gật đầu: “Đẹp lắm ạ, mẹ mua cho con có được không?”
Nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, Vân Tịnh Nhã đâu nhẫn tâm từ chối. Cô đang định đứng lên vào cửa hàng thì một người mặc đồ đen bỗng đụng vào cô. Cô cảm thấy có thứ gì đó bị nhét vào tay mình, mở ra xem thì là một cục giấy.
Cô tò mò mở ra, đọc được nội dung trong đó, đôi mắt của cô co rụt lại.
“Hạng Tư Thành đã có vợ từ lâu rồi, bọn họ đang lén gặp nhau ở quán bar Huy Hoàng!”
“Cô Vân, cô không sao chứ?”
Ảnh Thỏ và Thải Kê đang âm thầm bảo vệ Vân Tịnh Nhã lập tức chạy tới. Vân Tịnh Nhã vô thức nắm chặt tờ giấy, trên mặt hiện lên một nụ cười mất tự nhiên: “Không… Không sao”.
Nhưng giờ phút này, trong lòng cô đang dậy sóng dữ dội. Hàng chữ trên tờ giấy như một lời nguyền, cứ quanh quẩn trong lòng cô.
Hạng Tư Thành đã có vợ từ lâu rồi?
Không! Không thể nào!
Nếu anh đã có vợ rồi thì cô và Yên Nhi là cái gì đây?
Có một âm thanh trong lòng nói với cô rằng nội dung trong tờ giấy này chỉ là một trò đùa dai, nhưng đa nghi là bản tính của phụ nữ, vậy nên giờ phút này nỗi lòng cô rối như tơ vò.
“Cô Vân? Cô Vân?”
Ảnh Thỏ gọi mấy lần, Vân Tịnh Nhã mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Phải rồi, tôi bỗng nhớ ra là có chuyện cần xử lý, làm phiền hai cô trông nom Yên Nhi giúp tôi một lúc được không?”
Ảnh Thỏ và Thải Kê nghi hoặc nhìn nhau, nhưng bọn họ vẫn gật đầu đồng ý với lời nhờ vả của Vân Tịnh Nhã.
“Cám ơn hai cô”.
Dứt lời, Vân Tịnh Nhã giao Yên Nhi cho bọn họ, loạng choạng biến mất trong đám đông.
Giờ khắc này, trong một quán bar ồn ào nhốn nháo, Hạng Bân đang vắt chân vào nhau, nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi có bề ngoài rất kiêu căng: “Anh Hoa, lát nữa cô nàng ấy tới, anh cứ hưởng thụ cho sướng đi!”
Hoa Bân cười ha ha: “Tôi tò mò lắm đấy, ngay cả anh Hạng cũng phải khen ngợi không ngớt lời thì rốt cuộc cô gái ấy đẹp đến mức nào đây?”
Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Hạng Bân cười thần bí: “Anh Hoa cứ yên tâm, tôi đảm bảo ngay cái nhìn đầu tiên là anh đã không dứt ra được rồi!”
“Ồ? Nếu là thế thật thì tôi phải cám ơn sự hào phóng của anh Hạng rồi!”
“Ha ha, hai anh em chúng ta thì phân chia gì hả, cô nàng của tôi thì cũng là của anh thôi”.
Lúc này, một người đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Hạng Bân rồi nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, tới rồi”.
Đôi mắt của Hạng Bân sáng lên: “Tới rồi đấy anh Hoa, tôi còn có chuyện phải làm nên đi trước nhé, chúc anh chơi vui vẻ, ha ha…”
Bước vào quán bar, những âm thanh trụy lạc cứ đập thình thình, Vân Tịnh Nhã không khỏi nhíu mày lại, Hạng Tư Thành hẹn hò ở đây sao?
Nhưng trong một quán bar hỗn loạn thế này, phải đi đâu để tìm Hạng Tư Thành đây?
Trong lúc cô cảm thấy phiền muộn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói: “Phòng số 6!”
Vân Tịnh Nhã ngẩng đầu lên, nhưng xung quanh toàn người là người, cô không biết ai đang nói với mình.
Vân Tịnh Nhã khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nghe lời người đó tới phòng số 6. Cô đứng ở cửa phòng, hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở cửa vào.
Trong căn phòng tối tăm, cô không nhìn thấy cảnh tượng mà mình sợ nhìn thấy nhất. Trong lòng cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, âm thầm tự trách bản thân, cảm thấy áy náy khi đã hoài nghi Hạng Tư Thành chỉ vì một tờ giấy đâu đâu.
Sau đó, cô nói với một thiếu niên tóc vàng trong phòng: “Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng, quấy rầy rồi…”
Vân Tịnh Nhã đang định rời khỏi đó thì cửa phòng bỗng đóng sầm lại. Nhìn thấy rõ khuôn mặt của Vân Tịnh Nhã, đôi mắt Hoa Bân trở nên nóng cháy. Hắn lập tức đẩy hai cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh ra, trắng trợn tăm tia thân hình thướt tha của Vân Tịnh Nhã, đôi mắt như lóe lên sự thèm muốn, đồng thời nở nụ cười dâm dê, nói: “Đã tới đây rồi, không chơi với anh mà đã đòi đi hả?”
Nhìn ánh mắt ấy của hắn, Vân Tịnh Nhã run lên, cô dựa sát vào cửa, ấp úng nói: “Anh… Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ vào nhầm phòng thôi, cho… tôi ra ngoài”.
“Ra ngoài?”
Hoa Bân tới gần, nhìn khuôn mặt đỏ lên vì sợ hãi của Vân Tịnh Nhã, hormone trong cơ thể như sôi lên sùng sục: “Khó khăn lắm mới gặp một em ngon như thế, không hầu hạ cậu đây cho tử tế thì đừng hòng đi!”
Vừa nói, hắn vừa lao tới định ôm cô. Theo bản năng, Vân Tịnh Nhã đẩy Hoa Bân ra, khiến hắn hơi chao đảo: “Đừng! Anh hiểu lầm rồi, thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Hoa Bân liếm môi, không những không giận mà còn cười to: “Ha ha… Cũng có cá tính đó!”
“Càng có cá tính thì cậu đây càng thích!”
“Cưng ơi, tới đây nào!”
Dứt lời, hắn lao tới như hổ đói vồ mồi, điên cuồng xé rách quần áo của cô.
“A! Đừng mà! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
“Ha ha… Cưng định chạy đi đâu? Ngoan ngoan nghe lời anh đi!”
“Anh đảm bảo, chỉ cần cưng hầu hạ anh cho tốt, cưng muốn bao nhiêu tiền anh cũng cho!”
“Đừng mà…”
Khóe mắt Vân Tịnh Nhã tuôn rơi những giọt lệ tuyệt vọng. Cô chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể là đối thủ của một gã đàn ông? Chẳng mấy chốc, quần áo ngày một ít đi, trong mắt cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Thời khắc mà cô sắp kiệt sức, cánh cửa đằng sau bị đá văng ra. Sau đó, một khuôn mặt quen thuộc nhưng ngập tràn sự phẫn nộ đập vào mắt.
“Hạng Tư Thành?”
“Là anh sao?”
Nhìn thấy người đàn ông ấy xuất hiện, Vân Tịnh Nhã vui buồn đan xen, không thể kìm nén được nước mắt.
Tiếng gọi của Vân Tịnh Nhã làm trái tim của Hạng Tư Thành nhói đau, bộ quần áo xốc xếch của cô càng khiến cơn thịnh nộ trong anh bùng cháy.
Giờ phút này, anh càng nghĩ