Thẩm Tùng Lâm và Thẩm Tuyết Liên thộn mặt ra, Thẩm Tùng Lâm lắp bắp nói với Hồ Khởi Vinh: “Bác… bác Hồ, bác mua mỏ vàng, là… là để tặng cho cậu ta?”  

      “Ừm? Có vấn đề gì không?”  

      Có vấn đề chứ! Hơn nữa còn là vấn đề to!  

      Nhà họ Hạng vốn đã tàn lụi, nhưng, nếu đột nhiên có một mỏ vàng diện tích lớn như vậy, thì sẽ có nơi để hít thở, thậm chí có thể hồi sinh!  

      Hơn nữa, người nhà họ Hạng đều đang chớp mắt chờ chia lãi từ mỏ vàng này cơ, nếu mỏ vàng thuộc về Hạng Tư Thành, vậy thì anh sẽ trở thành ông thần tài của cả nhà họ Hạng, uy vọng được nâng cao, lại thêm thân phận chi chính, sẽ là một đòn đả kích chí mạng đối với quyền nắm giữ hiện tại của Thẩm Tuyết Liên!  

      Nhưng, hắn ta có thể làm gì được? Người ta tự bỏ tiền ra mua, muốn tặng cho ai thì tặng cho người đó, mình cũng không quản được!  

      Kể cả có quản được, hắn ta cũng không dám quản Hồ Khởi Vinh!  

      Hạng Tư Thành mỉm cười, nói với Hạng Thiếu Quân còn đang sững sờ bên cạnh: “Anh cả, anh ký tên đi!”  

      “Anh… anh ký á?”  

      Hạng Thiếu Quân không thể tin nổi chỉ vào mình.  

      “Đương nhiên là anh ký rồi, anh có thể là người thừa kế tương lai của nhà họ Hạng, người nắm quyền của cả nhà họ Hạng, vậy thì tất cả tài sản liên quan đến nhà họ Hạng đều thuộc về anh, bà Thẩm, tôi nói có đúng không?”  

      Thẩm Tuyết Liên nhìn Hạng Tư Thành cười híp mắt, sắc mặt của bà ta liền trở nên vô cùng khó coi, bà ta không nghĩ rằng, Hạng Tư Thành lại có thể mời được Hồ Khởi Vinh đích thân ra tay, hơn nữa còn không tiếc đập ra năm mươi tỷ, đoạt được mỏ vàng từ miệng nhà họ Thẩm để tặng cho anh!  

      Như vậy, tất cả sắp xếp của mình trước đó đều trở thành trò cười, quan trọng nhất là, trước đó mình đã chính miệng cam kết, nếu họ có thể lấy được dự án này, thì sẽ thừa nhận thân phận người thừa kế nhà họ Hạng của Hạng Thiếu Quân trước mặt tất cả mọi người.  

      Hồ Khởi Vinh nhìn Hạng Thiếu Quân mặt hây hây đỏ ký hợp đồng, ông ngẩng đầu, nhìn sang Hạng Tư Thành, nói: “Việc mà thiếu soái Hạng nhờ tôi làm, tôi đã làm xong rồi, tiếp sau đây, tôi ở nhà họ Hồ đợi thiếu soái Hạng đến nhà chơi!”  

      Hạng Tư Thành mỉm cười chắp tay: “Cảm ơn gia chủ Hồ giúp đỡ, đợi làm xong việc, Hạng Tư Thành nhất định đến thăm hỏi!”  

      “Ha ha… được!”  

      Hồ Khởi Vinh ra về, sắc mặt của Thẩm Tuyết Liên thay đổi, lộ ra ý cười xinh đẹp, vội nói: “Thiếu Quân, Tư Thành, quả nhiên tôi không nhìn nhầm hai cậu, lấy được dự án lớn cho nhà họ Hạng, công lao không nhỏ, tôi nhất định ghi nhớ công lao này của hai anh em các cậu!”  

      “Giao hợp đồng cho tôi đi, ngày mai, tôi sẽ sắp xếp cho người bắt đầu khởi công!”  

      Hạng Tư Thành thấy Thẩm Tuyết Liên đưa tay ra định lấy hợp đồng, anh lên trước bà ta cướp lấy, nói: “Bà Thẩm, hình như bà nhầm một chuyện rồi, mỏ vàng này là gia chủ Hồ tặng cho tôi, không có chút liên quan gì đến bà, và nhà họ Hạng”.  

      Sắc mặt của Thẩm Tuyết Liên liền thay đổi: “Hạng Tư Thành, cậu có ý gì?”  

      “Ý của tôi là, tôi đồng ý chia lợi của mỏ vàng cho người nhà họ Hạng, là phần tình cảm của tôi, tôi không muốn chia, là bổn phận của tôi! Hiểu chưa?”  

      Sắc mặt của Thẩm Tuyết Liên liền trắng bệch, Hạng Tư Thành nắm chặt mỏ vàng này, có nghĩa là nắm chặt túi tiền có phần lớn người nhà họ Hạng, như vậy, cho dù họ không muốn ủng hộ hai anh em Hạng Tư Thành, e rằng cũng không thể không ủng hộ rồi!  

      “Hạng Tư Thành!”  

      Âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Tùng Lâm vang lên: “Mày đắc ý cái gì hả! Tuy bản thiếu gia không biết mày hứa cho gia chủ nhà họ Hồ cái gì, lại khiến ông ấy chịu móc ra năm mươi tỷ dâng cho người khác, nhưng dù sao đây cũng là tiền của nhà họ Hồ, có liên quan gì đến mày, mày và Hạng Thiếu Quân, hai anh em chúng mày vẫn chỉ là đồ bỏ đi!”  

      Hạng Tư Thành lại mỉm cười trước những lời mắng chửi của hắn ta: “Anh Thẩm, có phải anh đã quên một chuyện rồi không?”  

      Vừa nói anh vừa chỉ vào đầu của Thẩm Tùng Lâm, lên tiếng nói: “Lấy được mỏ vàng, theo lời khoa trương khoác lác của anh trước đó, vậy thì bây giờ, có phải nên lấy cái đầu xuống làm quả bóng cho tôi đá không?”  

      Con ngươi của Thẩm Tùng Lâm co lại, nổi giận: “Hạng Tư Thành! Mày là cái thá gì, đầu của Thẩm Tùng Lâm tao ở đây, tao cho mày mượn ba lá gan, mày dám lấy đầu của tao không?”  

      “Mày dám không?”  

      “Ha ha…”  

      Từ đáy mắt của Hạng Tư Thành hiện lên sát khí thâm sâu, lạnh lùng nói: “Nếu tôi nói, tôi dám thì sao?”  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play