Hạng Vấn Thiên chính là ông cả nhà họ Hạng, bố của Hạng Thiếu Quân và Hạng Tư Thành.
Mặc dù ông ấy đã mất tích mười năm, không có tin tức gì, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa xác nhận là ông ấy đã mất, vậy mà Hạng Tiết lại đặt bài vị của ông ấy lên bàn thờ, thế chẳng phải là đang nguyền rủa Hạng Vấn Thiên sao?!
Là con trai của Hạng Vấn Thiên, làm sao Hạng Tư Thành có thể nhịn được?!
Hạng Tiết bị Hạng Tư Thành giẫm lên đầu, nỗi nhục nhã còn rõ rệt hơn cơn đau, ông ta gào lên: “Chỉ là một thằng bị từ mặt mà cũng dám đối xử với tao như thế, quy củ của tổ tông ở đâu? Luân lý cương thường ở đâu?!”
Giờ phút này, Thẩm Tuyết Liên cũng âm trầm mặt mày, bà ta đanh giọng quát: “Hạng Tư Thành, cậu đang làm gì thế hả?”
“Đó là cụ của cậu!”
“Phận làm con cháu mà dám đối xử với bậc bề trên như thế, cậu không sợ bị phạt theo gia quy của nhà họ Hạng sao?!”
Hạng Tư Thành đằng đằng sát khí, mở miệng nói: “Đó là bậc bề trên của các người, không phải bậc bề trên của Hạng Tư Thành này! Trong mắt tôi, ông ta là một lão già không biết sống chết, dám sỉ nhục bố tôi!” .
Truyện Gia ĐấuGiờ phút này, uy nghiêm của thiếu soái bộc lộ rõ ràng.
Sau đó, anh cúi đầu nhìn Hạng Tiết đang bị giẫm dưới chân mình, giọng nói lạnh lùng tột độ: “Biết sai chưa? Xin lỗi bố tôi ngay!”
“Đừng mơ!”
Tuy rằng máu tươi đã chảy đầy gò má, nhưng lòng tự trọng và sự cao ngạo vẫn khiến ông ta mạnh miệng: “Chỉ là một thằng con cháu, có tư cách gì để tao xin lỗi?”
“Ồ? Ông có chắc không?”
Hạng Tư Thành cười lạnh một tiếng, sức lực trên chân tăng dần lên, còn day day như đang day tàn thuốc.
“A!”
Hạng Tiết gào thét thảm thiết. Người nhà họ Hạng vừa sợ lại vừa giận, Thẩm Tuyết Liên lớn tiếng quát: “Hạng Tư Thành, rốt cuộc cậu muốn làm gì!”
Hạng Tư Thành đáp lại: “Bà điếc à? Nếu không xin lỗi bố tôi, hôm nay, tôi sẵn sàng lập một tấm bài vị mới ở đây!”
Hạng Tiết ngước mắt, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sát ý của Hạng Tư Thành. Ông ta giật thót tim, càng già thì càng sợ chết, những ông lão từng được hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý như ông ta thì lại càng tham sống. Nhưng giờ phút này, từ ánh mắt của Hạng Tư Thành, ông ta có thể nhìn ra được rằng, nếu ông ta dám nói “không”, Hạng Tư Thành sẽ giẫm nát đầu ông ta.
Sống bao năm như thế, ông ta chưa từng nhìn thấy sát ý nồng nặc như vậy trên một người.
Như muốn biến thành thực thể!
“Xin lỗi! Tôi xin lỗi!”
Đến cuối cùng Hạng Tiết vẫn nhận sai, vội vàng mở miệng nói: “Tôi già đầu nên hồ đồ, nhất thời sơ suất bày bài vị của Vấn Thiên trong nhà thờ tổ, tôi… tôi sẽ hạ xuống ngay!”
Hạng Tư Thành hừ lạnh một tiếng, chân anh lại dùng lực hơn: “Nhất thời sơ suất? Bố tôi đã chết chưa?”
“A! Chưa! Chưa!”
“Không phải bày nhầm, mà là tôi không nên làm bài vị cho Vấn Thiên, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
“Hừ! Nể tình ông là người cao tuổi của nhà họ Hạng, lần này tôi sẽ tha cho ông, cút đi!”
Dứt lời, anh đạp một cái, Hạng Tiết hét lớn một tiếng, đụng thẳng vào cây cột trong nhà thờ tổ. Đôi mắt ông ta trợn ngược lên, hôn mê bất tỉnh tại chỗ!
Ông ta không ngất cũng không được, bằng này tuổi rồi mà còn bị một đứa con cháu sỉ nhục như vậy, đâu còn mặt mũi gì nữa.
Thẩm Tuyết Liên lập tức cử người đưa Hạng Tiết tới bệnh viện, sau đó lạnh lùng nhìn Hạng Tư Thành và nói: “Hạng Tư Thành, đây là thái độ của cậu khi về nhà họ Hạng sao?”
Hạng Tư Thành hừ một tiếng khinh thường: “Mười năm trước khi rời khỏi đây, tôi đã không coi nó ra gì rồi!”
“Hôm nay tôi tới không phải là để tranh đoạt thứ gì, bởi vì nhà họ Hạng mà các người lấy làm tự hào chẳng là cái thá gì với tôi cả!”
“Tôi cho các người thì gọi là bố thí, nhưng các người phải nhớ kỹ chủ nhân vốn dĩ của những thứ này là ai!”
“Thăng oắt, mày…”
Thẩm Tuyết Liên ngăn cản Hạng Vấn Hà, lạnh lùng nhìn anh, nói: “Nếu thế thì lần này cậu về nhà họ Hạng có mục đích gì?”
Hạng Tư Thành nhìn bà ta, khóe môi anh nhếch lên: “Giúp anh tôi đòi lại những thứ vốn phải thuộc về anh ấy!”
“Đừng hòng!”