Yên tĩnh một lúc, đột nhiên vang lên một trận cười lớn.
Từ Nhất Kiều cười như điên như dại, chỉ vào Hạng Tư Thành rồi hỏi Vân Tịnh Nhã: “Vân Tịnh Nhã! Không phải cô dẫn theo kẻ ngốc đến đấy chứ?”
“Không ngờ hắn lại dám nói chúng tôi là hạ đẳng?”
“Có biết chồng tôi là ai không? Nói ra chắc các người sợ chết khiếp”.
Từ Nhất Kiều đắc ý chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh nói: “Chủ tịch của tập đoàn Trung Chu, đại gia trăm triệu ở Thiên Hải đấy”.
Hạng Tư Thành nghiêng đầu chỉ vào Từ Nhất Kiều, nói: “Cô định tìm chồng làm bố luôn à?”
“À không phải, là tìm bố làm chồng chứ?”
Phụt! Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh không nhịn được cười. Từ Nhất Kiều vốn đang đắc ý, lúc này sắc mặt biến đổi rồi nhìn hai người đang đùa giỡn mình, ánh mắt âm trầm, nói: “Hừ! Vân Tịnh Nhã, tôi biết là cô ghen tỵ với tôi rồi”.
“Người sang trọng như tôi làm sao mà một kẻ thấp kém như cô có thể tưởng tượng được”.
“Tôi nói này! Ai cho cô cái đặc quyền tự xưng mình là người sang trọng vậy? Ai cho cô ảo giác khiến cô nghĩ rằng mình đặc biệt thế hả?”
“Anh…”.
“Mặc xác anh muốn nói gì thì nói, chúng tôi sắp bước vào giới thượng lưu rồi. Còn các người chỉ có thể ngưỡng mộ ở cửa thôi, chứ làm gì có tư cách bước vào cánh cửa này”.
“Nếu chúng tôi vào được thì sao?”
“Các người ư?”, Từ Nhất Kiều nhìn họ với vẻ khinh bỉ, nói: “Nếu các người vào được thì Từ Nhất Kiều tôi sẽ bò ra ngoài”.
“Vậy thì bây giờ cô có thể biểu diễn rồi đấy”, lúc này một tiếng cười vang lên. Không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông trung niên từ trong phòng bước ra.
Người đàn ông già bên cạnh Từ Nhất Kiều tên là Hồ Kiến Quân lập tức ngây người ra, sau đó vẻ mặt tươi cười, bước nhanh lên trước nói: “Sếp Tống! Không ngờ lại gặp được ông ở đây. Trước đây tôi đến quý công ty mấy lần mà đều không gặp được”.
Tống Chí Đông nhìn tay mà Hồ Kiến Quân giơ lại nhưng ông ấy lại chủ động giơ tay với Hạng Tư Thành, cười nói: “Cậu Hạng! Cậu đến rồi ạ, sao không nói trước một câu để anh ra cổng nghênh đón”.
Nụ cười của Hồ Kiến Quân lập tức cứng đờ.
Hạng Tư Thành cười nói: “Vốn là có thư mời nhưng tìm không thấy nữa. Vì thế, đành làm phiền anh đích thân ra cổng đón vậy”.
“Ha ha! Thư mời chỉ là nể mặt những người bình thường thôi, còn cậu Hạng thì đâu cần thư mời”.
Vừa nghe thấy vậy, Từ Nhất Kiều thấy không vui, bĩu môi nói: “Ấy! Ông ăn nói kiểu gì vậy?”
“Cái gì mà người bình thường?”
“Chúng tôi là người bình thường sao?”
“Ăn mặc thì như tên quê mùa vậy mà ông cũng nhiệt tình thế, ông không phải là nhân viên phục vụ ở đây đấy chứ?”
“Bốp”, Hồ Kiến Quân tát bốp một cái rồi lớn tiếng quát: “Câm miệng lại cho tôi”.
“Có biết người đứng trước mặt là ai không?”
“Đây là chủ tịch Tống của tập đoàn Chí Đông, người giàu nhất của thành phố Thiên Hải”.
Từ Nhất Kiều đơ người tại chỗ. Người giàu nhất của thành phố Thiên Hải, tài sản hơn trăm tỷ đây ư? Ông chồng mình luôn tự hào mà so với người ta thì đúng là khập khiễng?
Nhưng sao một nhân vật lớn như này lại nhiệt tình với tên nhà quê kia?
Ánh mắt của Tống Chí Đông dần sầm lại, nhìn Hồ Kiến Quân đang toát mồ hôi lạnh, chau mày hỏi: “Bạn gái của anh hả?”
“Không! Không phải ạ”, Hồ Kiến Quân vội né tránh Từ Nhất Kiều, nói với kiểu phủ nhận: “Tôi không quen cô ta, cô ta không có mối quan hệ gì với tôi cả”.
Từ Nhất Kiều lập tức đơ luôn, người đàn ông ngày thường đều nói lời đường mật với mình nhưng lúc này ánh mắt nhìn mình như người dưng.
Tống Chí Đông lập tức nói: “Bảo vệ làm việc kiểu gì vậy, sao loại người nào cũng cho vào thế này?”
“Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài”.
“Đợi đã”, Hạng Tư Thành lên tiếng nói rồi chậm rãi đi đến trước mặt Từ Nhất Kiều. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô ta, anh nhếch mép nói: “Tôi không có thư mời là không vào được sao?”
Từ Nhất Kiều định nói gì nhưng không nói ra được. Đích thân người giàu nhất Thiên Hải mời thì ai dám đòi thư mời chứ?
“Cô có thư mời, giờ có vào được không?”
Trên mặt Từ Nhất Kiều nóng ran, cảm giác thư mời được cô ta xem là bảo bối, lúc này chẳng khác gì tờ giấy vệ sinh.
Cô ta khẽ cười một cái, xoay người rời đi. Nhưng trong lúc cô ta định đi thì giọng nói của Hạng Tư Thành lại vang lên: “Tôi nhớ là ban nãy cô có nói, nếu chúng tôi vào được thì cô sẽ bò ra cửa này mà, đúng không?”
Từ Nhất Kiều lập tức hoảng loạn, như vậy thì mất mặt quá đi. Vốn tưởng rằng mình sang trọng nhưng không ngờ cô ta chỉ như tên hề. Nếu như bò ra trước mặt bao nhiêu người như này thì cô ta sẽ trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu mất.
“Đúng vậy! Ban nãy tôi cũng nghe thấy vậy”, Tống Chí Đông nói: “Nhưng hình như cô đây không có ý muốn thực hiện lời hứa thì phải. À… Hay là mời anh giúp cô này đi, giúp cô ta thực hiện lời hứa ban nãy”.
Hồ Kiến Quân nghe thấy vậy thì vui mừng. Hắn ta không do dự gì mà xông lại túm tóc Từ Nhất Kiều, đá cô ta ngã trên đất, ánh mắt hắn ta hung dữ nói: “Cô điếc à? Chủ tịch Tống bảo cô bò ra mà không nghe thấy sao?”
“Ngoan ngoãn bò ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ đá chết cô”.
Nhìn thấy Từ Nhất Kiều khóc đến nỗi lớp trang điểm loang lổ, tóc thì bị Hồ Kiến Quân nắm chặt rồi bị kéo ra như con chó nhưng Hạng Tư Thành không có chút cảm thông nào.
Có thù tất báo, dựa vào những lời nói ác độc của Từ Nhất Kiều thì những cái này đều là báo ứng của cô ta.
Kéo Từ Nhất Kiều ra khỏi khách sạn, Hồ Kiến Quân như con chó chạy vào nói với vẻ nịnh bợ: “Chủ tịch Tống! Con tiện nhân đó đã bị tôi giải quyết rồi, ông xem có hài lòng không?”
Tống Chí Đông không thèm nhìn mà giơ tay mời Hạng Tư Thành, cười nói: “Cậu Hạng! Mời vào bên trong”.
Hạng Tư Thành nắm tay Vân Tịnh Nhã rồi cất bước vào trong. Hồ Kiến Quân không có chút ngượng ngùng nào mà cũng định nhấc chân đi theo. Lúc này Hạng Tư Thành ngưng lại, quay đầu hỏi: “Chủ tịch Tống! Súc sinh mà cũng vào được bên trong sao?”
Nếu so với Từ Nhất Kiều thì Hạng Tư Thành còn coi thường Hồ Kiến Quân hơn. Để nịnh bợ Tống Chí Đông mà vứt bỏ người phụ nữ của mình như món đồ chơi. Đã thế, ban nãy còn sỉ nhục Vân Tịnh Nhã, vì thế mà Hạng Tư Thành sẽ không tha cho hắn ta.
Sắc mặt Tống Chí Đông bình tĩnh, gật đầu nói: “Cậu Hạng nói đúng ạ! Súc sinh thì tất nhiên không thể vào bữa tiệc của con người được”.
“Người đâu, ném con súc sinh này ra ngoài”.
“Phải rồi! Tập đoàn Trung Chu gì gì đó, ngày mai tôi không muốn nhìn thấy tên của nó xuất hiện trong thành phố Thiên Hải”.
“Không! Chủ tịch Tống, ông không thể đối xử với tôi như vậy được, ông không thể”.
Hai người vạm vỡ xách tay hắn ta, bất luận hắn ta kêu gào thế nào thì họ vẫn không nương tay mà ném hắn ta ra ngoài.
Trong bữa tiệc có khá nhiều người, mọi người đều là danh gia vọng tộc có tiếng của thành phố Thiên Hải. Mọi người ít nhiều cũng quen biết nhau, họ tụ tập uống rượu nói chuyện. Tống Chí Đông cười trừ xin lỗi Hạng Tư Thành: “Cậu Hạng! Chỗ anh vẫn còn chút chuyện phải xử lý, cậu tự nhiên nha. Đợi anh giải quyết xong sẽ đến uống với cậu vài chén”.
Đợi lúc Tống Chí Đông rời đi, Vân Tịnh Nhã không đợi được, hỏi: “Sao anh lại quen người giàu nhất Thiên Hải vậy?”
Hạng Tư Thành nâng chén rượu lên, bĩu môi nói: “Có ai mà không quen một vài người bạn có tiền chứ?”
Nhìn bộ dạng khinh khỉnh của anh, Vân Tịnh Nhã hận nỗi không thể cắn anh một miếng. Đúng là giả bộ giỏi quá đi, đó là người bạn có tiền bình thường sao? Đó là người giàu nhất Thiên Hải đấy, tài sản trăm tỷ, đang là nhân vật lớn đứng ở ‘đỉnh Kim Tự Tháp’ của thành phố đó.
Đáng lúc cô định nói gì thì một dáng vẻ yểu điệu chậm rãi bước đến.
Khí chất và dung mạo đều thuộc hàng cực phẩm, bộ lễ phục màu đen khiến cô ta trông như con thiên nga đen tao nhã, cô ta nở một nụ cười cao quý. Lúc cô ta đến trước mặt Vân Tịnh Nhã thì dừng bước chân. Hai người đẹp cực phẩm đứng sóng vai nhau, vô số đàn ông trong bữa tiệc đều nuốt nước bọt ừng ực.
“Đúng là không biết tập đoàn Mộ Tư ngông cuồng đến mức nào mà để cô đại diện cho họ tham dự bữa tiệc quan trọng như này”.
Cô gái đó nâng chén lên, ánh mắt kiêu ngạo nói: “Chỉ so sánh về thân phận thì cô đã thất bại hoàn toàn rồi, Vân Tịnh Nhã, giám đốc Vân ạ”.
Đứng trước màn khiêu chiến của cô ta, Vân Tịnh Nhã thay đổi sắc mặt, lúc này cũng lạnh lùng kiêu ngạo vô cùng.
Vân Tịnh Nhã lấy trên bàn một chén rượu rồi khẽ cụng ly với cô ta, nói: “Có được sự yêu mến của đại sư Karen… Hình như là không liên quan gì đến thân phận thì phải”.
“Kể cả cô chủ của tập đoàn Đào Thị ra tay thì cũng có giải quyết được gì đâu”.
Đây là hai người cạnh tranh với nhau, một người là Vân Tịnh Nhã đại diện cho tập đoàn Mộ Tư, một người là cô chủ của tập đoàn Đào Thị- tập đoàn không thua kém gì tập đoàn Mộ Tư về lĩnh vực đá quý. Cô ta chính là Đào Hạnh Nhi, thường được gọi là nữ thần đá quý.
Hai người có cùng một thân phận, đó là nằm trong top 10 người đẹp của thành phố Thiên Hải.
Cuộc gặp gỡ của hai nữ thần, sự tranh đấu về sự nghiệp và ngoại hình… Chắc chắn tối nay sẽ là màn đo lường vô cùng tuyệt vời.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT