“Ăn chậm thôi con, đều là của con, không ai tranh với con cả!”
Vân Tịnh Nhã hiền từ trách mắng một tiếng, lúc một nhà ba người chuẩn bị rời đi, một giọng nói vênh váo hống hách vang lên: “Ông chủ, lấy cho tôi dâu tây ngon nhất đắt nhất của của hàng các ông ra đây!”
Ông chủ cửa hàng hoa quả lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, những quả dâu tây cuối cùng của cửa hàng chúng tôi đã bán cho cậu ấy rồi!”
Người phụ nữ trang điểm quyến rũ gợi cảm đứng bên cạnh người đàn ông liền không vui, ỏn ẻn lay cánh tay người đàn ông: “Em không cần biết, em không cần biết! Em muốn ăn dâu tây! Em muốn ăn ngay bây giờ!”
“Được, được! Bảo bối, anh lập tức để em được ăn dâu tây!”
Người đàn ông đi thẳng đến trước mặt Hạng Tư Thành, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó từ trong ví rút ra một ngàn tệ, lắc lắc trước mặt anh, điệu bộ đắc ý, cùng với giọng điệu bố thí: “Thằng nhãi, bán dâu tây này cho tao, tiền này đều là của mày!”
Một ngàn tệ đủ để mua được gấp mười lần dâu tây trong tay anh, nhưng Yên Nhi muốn ăn, đừng nói đến mười lần, cho dù là một trăm lần, anh cũng không quan tâm.
“Xin lỗi, không bán!”
“Yên Nhi, chúng ta đi”.
Người đàn ông sửng sốt trong giây lát, sau đó trên mặt lộ ra vẻ thẹn quá hoá giận, bước ra chắn trước mặt anh, giọng điệu uy hiếp: "Thằng nhãi, từ nơi khác đến phải không?"
Hạng Tư Thành nhíu mày: “Vậy thì sao?”
“Chẳng trách, đến ông đây cũng không nhận ra!”
Người đàn ông vênh váo tự đắc chỉ vào mình: “Mày hỏi xung quanh đây, xem có ai không biết đến đại danh Lương Trung Khôi tao!”
“Thằng nhóc, tao khuyên mày thức thời chút, không thì tao không cần biết bên ngoài mày giỏi giang như thế nào, đến thủ đô rồi, tao có thể giết mày dễ dàng như giết một con kiến!”
Thấy người đàn ông bộ dạng trên trời dưới đất mình là hơn hết, Hạng Tư Thành dùng ánh mắt nhìn kẻ thần kinh để nhìn hắn ta, lặng lẽ ném ra hai chữ: “Não tàn!”
Lương Trung Khôi bỗng nhiên gấp gáp, nắm lấy vai Hạng Tư Thành: “Thằng nhãi thối, mày dám mắng tao?!”
Ánh mắt Hạng Tư Thành chợt lạnh, nắm lấy tay hắn ta, vặn lại, ngay sau đó là tiếng tiếp đất cùng với tiếng thét thảm thiết vang lên!
“Mày… mày mày dám đánh tao!”
Vẻ mặt Lương Trung Khôi không thể tin được, sau đó biến thành âm trầm: “Mày không được đi! Đợi đấy cho tao!”
Lương Trung Khôi gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia độc ác: “Chính là tên khốn khiếp đó!”
“Anh Kiêu, đã là anh đích thân ra tay, em cũng hiểu phép tắc!”
“Ngoài mức giá đã nói ban đầu, em đưa thêm cho anh hai mươi ngàn! Em muốn thằng nhãi này cút khỏi thủ đô!”
Dương Kiêu gật gật đầu, đột nhiên, bàn tay to quét qua, ngay lập tức Lương Trung Khôi văng xa hơn ba mét, dùng lực lớn như vậy, ba chiếc răng hàm đã bị văng ra!
Đỡ lấy khuôn mặt bên phải bị sưng, Lương Trung Khôi vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Anh Kiêu… anh, anh đây là có ý gì?”
Dương Kiêu phớt lờ anh ta, đứng trước Tư Thành, đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội, đôi mắt sáng lên, mang theo giọng điệu phấn khích: “Dương Kiêu - nguyên đội viên dự bị đại đội Long Tiếu, kính chào đại đội trưởng!”
Lương Trung Khôi choáng váng rồi!
Kim bài số một Hải Định, vua chiến Dương Kiêu, vậy mà cúi chào người ở nơi khác?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khoé miệng Hạng Tư Thành càng ngày càng sâu, đại đội Long Tiếu, cái tên vô cùng hoài niệm…
Đó là sáu năm trước, Hạng Tư Thành lúc đó vẫn chưa nắm giữ quân đội biên giới phía bắc, khắp thủ đô đều là thế hệ thứ hai ngông cuồng hống hách, biến thủ đô thành nơi tối tăm rối loạn, người nắm quyền có ý định chỉnh đốn, nhưng các thế lực ở thủ đô đan xen tung hoành, có lòng nhưng đành bất lực.
Tần Nguyên Đỉnh đã ra lệnh, chọn ra những chiến binh tinh nhuệ trong quân khu thành lập nên đại đội Long Tiếu, mà Hạng Tư Thành chính là đại đội trưởng ông ấy chọn ra.