Văn phòng tứ bảo nhanh chóng được chuẩn bị đầy đủ. Ông lão ấy nghiền mực rồi đặt bút, mỗi một nét bút đều lưu loát sinh động. Ngô Khả Tân ở bên cạnh xem ông lão ấy vẽ tranh, chỉ chốc lát đã đắm chìm vào đó. Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong lòng mọi người như vang lên tiếng gào thét vang vọng trời cao, ai ai cũng chấn động. Lúc hoàn hồn lại, một bức tranh mãnh hổ xuống núi đã được hoàn thành, trông sống động như thật.
Hạng Tư Thành nhếch môi, nhìn tên Chu Bân đang ngơ ngác ở đằng kia, nói: “Bây giờ biết vì sao tranh của anh là giả rồi chứ?”
Chu Bân nhìn anh như nhìn một kẻ thiểu năng: “Có phải mày coi tao là đồ ngốc không?”
“Vẽ một bức tranh “Mãnh Hổ Gầm Thét” ngay tại chỗ, cho dù có giống đến mấy thì cũng chẳng thể sánh với tác phẩm của họa thánh!”
“Không sánh được ấy hả? Thế thì thêm cái này đi!”
Ông lão hừ nhẹ một tiếng, lấy một con dấu bằng ngọc ra, ấn vào một khoảng trống. Ấn xong, mọi người đồng loạt nhìn sang, trên dấu ấn là ba chữ to - Tề Quảng Lăng!
Đầu óc Chu Bân như nổ cái đoàng, nhìn ông lão vừa vẽ tranh với vẻ mặt khó tin, phản ứng đầu tiên của hắn ta là: “Không thể nào!”
Tề Quảng Lăng đã gác bút hai mươi năm, ông nội hắn ta từng muốn nhờ ông ấy vẽ một tác phẩm để treo trong phòng làm việc, nhưng lại bị từ chối, sao ông ấy lại xuất hiện ở đây rồi đích thân vẽ tranh cơ chứ?
“Chuẩn rồi! Đây đúng là tác phẩm của họa thánh!”
Ngô Khả Tân ở bên cạnh say mê ngắm nghĩa bức tranh, kích động nhìn Tề Quảng Lăng: “Không ngờ tôi lại được nhìn thấy họa thánh đích thân vẽ tranh, đời này sống không uổng chút nào!”
Sắc mặt của Chu Bân trở nên tái nhợt, thảo nào Hạng Tư Thành lại dám chắc chắn như vậy, họa thánh đích thân vẽ ngay tại chỗ, đây không phải tác phẩm thật thì là cái gì?!
Hạng Tư Thành như cười như không nhìn hắn ta: “Anh Chu, bức Mãnh Hổ Gầm Thét thật ở đây, bức của anh không phải là giả thì là gì?”
“Nhưng chúng tôi không nhỏ mọn như anh đâu, tuy đã xé một bức tranh giả của anh, nhưng tôi đền anh tranh thật luôn này!”
“Nếu anh không tin bức tranh này là thật thì có thể đi tìm chuyên gia kiểm định. Nhưng lúc tìm người kiểm định thì đừng cố tình làm bẩn, nếu không, làm gì có ai tốt bụng như tôi, đền anh một bức khác cơ chứ”.
Chu Bân thừa sức để nghe ra sự trào phúng trong câu nói ấy. Nhưng lúc này, ngoài việc âm thầm nghiến răng nghiến lợi ra thì hắn ta chẳng làm gì được. Ngay khi nhìn thấy con dấu của Tề Quảng Lăng, hắn ta đã tin rằng ông lão vừa vẽ tranh chính là Tề Quảng Lăng.
Chết tiệt!
Họa thánh đã gác bút hai mươi năm, rốt cuộc thằng đó có lai lịch thế nào mà có thể làm ông ấy vẽ tranh một lần nữa?
“Thằng ranh, tao nhớ kỹ mày rồi đấy!”
Chu Bân hằm hè nhìn Hạng Tư Thành một cái, vung tay nói: “Chúng ta đi!”
“Khoan đã!”
Giọng nói của Hạng Tư Thành thản nhiên vọng tới: “Anh Chu, có phải anh quên một chuyện rồi không nhỉ?”
Chu Bân dừng bước lại, sắc mặt hắn ta cứng đờ, không khỏi giận quá hóa cười. Trong giọng nói của hắn ta ẩn chứa sự uy hiếp: “Mày định bắt tao ăn tranh thật hả?”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Đàn ông nói được thì phải làm được, chính miệng anh Chu đã nói ra, nếu không thực hiện thì khác nào thừa nhận rằng anh nói chuyện giống như đánh rắm?”
“Láo toét!”
Khuôn mặt của Chu Bân đỏ bừng lên, hắn ta chỉ vào Hạng Tư Thành, hung hăng nói: “Trong đất nước này chưa từng có kẻ nào dám ra lệnh cho tao làm bất cứ chuyện gì!”
“Mày là cái thá gì mà dám ăn nói ngông cuồng ở đây?!”
“Tao không ăn đó, mày làm gì được tao?”
Hạng Tư Thành mỉm cười: “Vậy tôi sẵn sàng đút cho anh Chu ăn”.
“Ha ha… Bao năm rồi không có kẻ nào dám ăn nói với tao như thế!”, trong mắt Chu Bân lóe lên sát ý: “Hắc Sơn, làm thịt nó cho tôi!”
Thân hình của Hắc Sơn lóe lên, Hạng Tư Thành không nhúc nhích gì. Liệt Long ở đằng sau xông lên, trong khoảng không gian chật hẹp, hai người tới tới lui lui, chiêu nào chiêu nấy đều rất uy mãnh, đồng thời nhắm thẳng vào yếu hại.
Sau mười mấy hiệp, Liệt Long chớp được sơ hở, khống chế cổ tay của Hắc Sơn, sau đó kéo ngược lại rồi lên gối một cái, đụng mạnh vào ngực hắn. Trái tim của Hắc Sơn như khựng lại giây lát, thân thể cứng đờ lại. Tranh thủ thời cơ chớp nhoáng ấy, Liệt Long không hề nương tay, túm lấy vai hắn rồi vặn mạnh một cái. Tiếng rắc rắc giòn vang, Hắc Sơn ngửa mặt lên trời hét thảm, xương cánh tay phải đã bị Liệt Long bẻ gãy!
Rốt cuộc Chu Bân cũng cuống lên. Nhìn nụ cười như quỷ dữ của Hạng Tư Thành, hắn ta hốt hoảng lùi về phía sau, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy đầu: “Mày… Mày đừng tới đây, nếu mày dám làm thế với tao, nhà họ Chu sẽ sống mái đến cùng với mày!”
Hạng Tư Thành hừ lạnh một tiếng: “Xem ra anh Chu đã đói đến mức bắt đầu ăn nói lung tung rồi!”
“Liệt Long, còn chờ gì nữa, đút tranh đi!”
“Không! Đừng, tôi…”
“Ư ưm…”
Liệt Long giữ chặt cằm của Chu Bân, nhét tranh vào miệng hắn ta, ngón tay còn dúi mạnh vào cổ họng. Mười mấy phút sau, cả một bức tranh đều nhét hết vào miệng của Chu Bân.
Ngay khi vừa được buông ra, Chu Bân lập tức quỳ xuống đất móc họng. Nhìn dáng vẻ chật vật ấy của hắn ta, Hạng Tư Thành cười ha ha: “Anh Chu, mùi vị có ngon không?”
Xoẹt!
Chu Bân ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu: “Thằng khốn! Có giỏi thì mày giết tao đi! Nếu không, chỉ cần Chu Bân này còn thở, cho dù dốc hết sức lực của nhà họ Chu, tao cũng phải làm mày sống không bằng chết!”
“Nhà họ Chu?”
Hạng Tư Thành hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy khí phách: “Muốn báo thù thì bảo nhà họ Chu của mày tới vùng biên giới phía Bắc tìm tao!”
“Phải rồi, quên không tự giới thiệu”.
“Bản thiếu soái tên là Hạng Tư Thành!”
Chu Bân như bị sét đánh, nghệt mặt ra tại chỗ.
Người khác không biết ba chữ Hạng Tư Thành đại diện cho điều gì, nhưng là hào môn thủ đô, hắn ta thừa biết sức nặng của nó.
Thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, cây gai trong lòng vô số hào môn ở thủ đô, chiến thần bất bại ấy là tên sát tinh khiến rất nhiều người chỉ dám âm thầm nghiến răng.
Huênh hoang tới đây, sau đó cụp đuôi rời đi, đối mặt với Hạng Tư Thành, Chu Bân chỉ như một tên hề đang bày trò cười.
Sau khi đã đuổi con ruồi đáng ghét đi, Hạng Tư Thành chắp tay với Tề Quảng Lăng: “Cám ơn ông Tề đã ra giúp đỡ!”
Tề Quảng Lăng cười nói: “Năm đó tôi mang ơn thiếu soái, chẳng mấy khi cậu có việc cần đến tôi, tất nhiên là tôi phải dốc sức giúp đỡ rồi”.
Sau khi khách khí vài câu và tiễn Tề Quảng Lăng đi, Ngô Khả Tân chắp tay với Hạng Tư Thành: “Cám ơn cậu đã vươn tay trợ giúp, cứu nhà họ Ngô thoát khỏi nguy nan lần này, tôi xin được bày tỏ lòng cảm kích sâu sắc của mình!”
Thấy Ngô Khả Tân cúi đầu, Hạng Tư Thành đỡ ông ta lên, mở miệng nói: “Gia chủ Ngô đừng như thế, lần này tôi tới cũng là để xin thuốc!”
“Cậu Hạng cứ việc mở miệng, chỉ cần nhà họ Ngô có, tôi nhất định sẽ tặng nó cho cậu!”
Hạng Tư Thành im lặng giây lát rồi mới nói: “Thứ tôi cần là Sen Tuyết chín cánh!”