Anh chỉ là người bình thường, Tần Chấn là người có chức vị cao nhất mà anh từng được gặp, Chủ tịch đó. Tất nhiên nếu tính cả Tần Liệt Dương thì hình như không đáng sợ như vậy, dù sao anh đã ngủ với đại diện quyền Chủ tịch rồi. Nhưng vấn đề là trong nội tâm Lê Dạ, Tần Liệt Dương là người đã quá gần gũi, gần đến nỗi không để ý tới vị trí xã hội của hắn, chỉ còn lại hắn mà thôi.
Vì vậy mà lúc người bình thường • Lê Dạ ngồi xuống, thật sự là căng thẳng vô cùng.
Anh giống như ra mắt cha mẹ chồng vậy.
Không hiểu sao trong đầu Lê Dạ đột nhiên xuất hiện một câu nói thế này, có câu trong thôn bảy bà cô tám bà dì tụ lại một chỗ soi mói nàng dâu rất khắc nghiệt, anh lập tức cẩn thận hơn.
Tần Chấn cảm thấy cậu nhóc này thật thú vị, ông có đáng sợ như vậy sao? Một ông già ngồi trên xe lăn, vậy mà sau khi anh ngồi xuống lại càng lúc càng khẩn trương hơn.
Tần Chấn gặp được đều là người lớn gan, trước giờ chưa gặp kiểu nhân viên có việc muốn hỏi cũng không dám xuất hiện ở hàng đầu, cảm thấy hứng thú mà hỏi anh một câu, “Cậu sợ cái gì?”
Lê Dạ buột miệng, “Xin chào chú, sau này con và Liệt Dương sẽ sống thật tốt!”
囧 chết rồi! Lê Dạ nói xong lập tức hối hận, sao lại ngốc như vậy. Sao lại có biểu hiện không nên thân như vậy. Nhưng lại khiến Tần Chấn rất vui, nhìn Lê Dạ nói, “Ừ, rất tốt rất tốt.” Thằng nhóc này thật ngốc, trái lại ông không cảm thấy Lê Dạ ngày càng ngốc, mà cảm thấy thằng nhóc này chắc là hay mắc cỡ. Hỏi tiếp, “Cậu chột dạ sao?”
Có chút. Không phải chột da vì làm chuyện xấu, mà là chột dạ vì có lỗi với người nhà. Nếu Lê Dạ còn ba mẹ anh cũng sẽ thấy có lỗi với sự kỳ vọng của họ, đi con đường bọn họ không thích. Nhưng ba mẹ anh không còn, như vậy chỉ còn lại Tần Chấn thôi.
Anh thành thật gật đầu, “Cháu cảm thấy rất có lỗi với chú, chú tốn nhiều công sức nuôi lớn Liệt Dương, chúng cháu lại làm chú thất vọng rồi.”
Mấy lời dễ nghe này Tần Chấn đã miễn dịch rồi. Không để ý nói, “Nói vậy là biết mình làm sai rồi?”
Này là có chút xung đột rồi. Nếu là Tần Liệt Dương, khẳng định sẽ nóng nảy rồi, tính khí giống chó của hắn thì một chút không vui cũng không chịu đâu. Lê Dạ không giống hắn, anh tính tình mềm mỏng, anh nghe được Tần Chấn là muốn thể hiện bất mãn, cũng biểu hiện trong lòng Tần Chấn để ý Tần Liệt Dương. Anh không phải người học cao, chỉ biết sơ sơ một chút thôi, chuyện này là hai người làm người lớn đau lòng, là bọn họ sai. Anh xin lỗi rất chân thành, “Thật xin lỗi. Tụi con đều là người trưởng thành, đã làm gì tụi con tự mình biết.”
Cậu xin lỗi nhanh như vậy làm gì! Tần Chấn thật sự đã quen cái tính đánh chết cũng không sửa đổi của Tần Liệt Dương, đứa nhỏ dịu ngoan như Lê Dạ ông chưa từng tiếp xúc, ông còn tưởng thế nào cũng phải nói tám trăm câu mới có thể cho đứa nhỏ cứng đầu này biết nó sai rồi.
Nhưng chỉ nói một câu hoàn toàn không văn vẻ màu mè gì hết hay là không chịu xin lỗi, thật ra khiến Tần Chấn rất yêu thích.
Ông đã nghe rất nhiều lời lẽ nói chuyện rất có kỹ xảo, bên trong đủ thứ bẫy rập, ý tứ, bọn họ ý đồ dùng nghệ thuật ngôn ngữ để che đi mục đích của mình, chẳng hạn như muốn tiền muốn quyền muốn chức vị, tất nhiên cũng bao gồm xin lỗi. Nhưng nói thật, nói thẳng ra được thoải mái hơn, dù có hơi thiệt thòi một chút.
Biết rõ còn dám làm? Tần Chấn trừng Lê Dạ, hừ một tiếng, “Con của ta đã đi sai đường, xin lỗi có tác dụng gì?”
Lê Dạ không biết phải nói thế nào, nếu trước mặt là người mẹ, anh còn có thể tưởng tượng đằng sau tám phần là lời thoại kiểu cậu là đồ yêu tinh, dụ dỗ con trai tôi, mau chóng rời khỏi hắn, nếu không tôi không để cho cậu yên! Ặc… Đây là giọng điệu của thím Lý, lúc trước khi đối phó bạn gái đầu tiên của Bàn Tử, bà đã nói như vậy. Nhưng còn Tần Chấn, anh chưa từng tiếp xúc với ba của Chủ tịch bao giờ, ai biết phải nói cái gì, anh có thể nói cũng chỉ có xin lỗi, “Chú, thật xin lỗi.”
Tần Chấn nhìn anh chằm chằm, cảm giác như lời lẽ sắc bén của mình như đấm vào bông, căn bản không có tác dụng. Có điều tính tình mềm mỏng như vậy trái lại làm ông hài lòng, ít nhất lời ông nói anh sẽ không dám từ chối. Ông giả bộ không vui, hỏi anh, “Hai người tính sau này như thế nào?”
“Sống thật tốt, chúng cháu đều rất nghiêm túc, chú.” Lê Dạ trả lời ngay.
Tần Chấn lại hỏi, “Đời sau thì sao, con cái thì sao?” Lần đầu tiên Lê Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tần Chấn, trong mắt anh có kinh ngạc, bọn họ còn chưa nghĩ tới. Tần Liệt Dương nghĩ thế nào anh chưa từng hỏi, còn bản thân Lê Dạ anh không muốn. Sau chuyện Lê Diệu anh cảm giác mình không phải là người biết dạy con, anh không nghĩ tới chuyện có con, cho nên đây cũng là lý do anh không ngần ngại mà theo Tần Liệt Dương, khi bái tế ba mẹ anh len lén nói, “Thật xin lỗi, con dạy không tốt.”
Tần Chấn tiếp tục hỏi anh một câu, “Chỉ hai người các người sống cả đời sao?”
Lê Dạ không lên tiếng.
Hình như thoáng cái đàm phán không thành rồi, rơi vào cục diện bế tắc. Tần Chấn không hiểu, con nít rất đáng yêu, tại sao Tần Liệt Dương lẫn Lê Dạ hai người vừa nghe thấy liền im lặng như nhau.
Suy nghĩ của một người, chỉ cần nhìn biểu tình trên mặt là đủ hiểu.
Anh không muốn.
Ông còn tưởng có thể bắt đầu từ Lê Dạ, bây giờ cảm giác không xong rồi.
Hơn nữa nói thêm cái gì chắc Lê Dạ khóc mất, ông nhìn đồng hồ, Tần Liệt Dương sắp về nhà rồi, lập tức đổi chủ đề, “Biết chơi cờ không?”
Không nói nữa? Lê Dạ có hơi bất ngờ, không biết đến cùng Tần Chấn nghĩ thế nào, anh còn cho rằng sẽ trò chuyện một hồi về quan hệ của anh với Tần Liệt Dương chứ. Nhanh chóng lắc đầu, “Không biết chơi cờ vây, cờ vua thì có biết luật chơi.” Cho nên không khác gì giấy trắng. Tần Chấn trực tiếp ném sách dạy cờ vây trong tay cho Lê Dạ, “Không cần cậu biết, cậu quân trắng ta quân đen, khôi phục ván cờ.”
Lê Dạ vội vàng mở sách trong tay, chăm chú xem, dựa theo chỉ dẫn trong sách, bắt đầu bận rộn.
Khi Tần Liệt Dương vào nhà rất cao hứng. Tống Hoành Ly không hổ là xuất thân văn nhân, lời khai ghi ra rất lưu loát, hơn một tiếng, viết đầy năm trang giấy, ghi chú chi tiết những gì xảy ra giữa hai người, nội dung nói chuyện đều viết cả ra, cuối cùng còn dựa theo yêu cầu của Tần Liệt Dương, ký tên ấn dấu vân tay, sẵn tiện quay video.
Có điều bên này đối phó xong Tống Hoành Ly, Tần Liệt Dương vẫn chưa thể lập tức tính sổ với Phương Hải Đông, chuyện tai nạn xe của ba hắn vẫn còn đang điều tra, hắn tuyệt đối không để cho Phương Hải Đông có cơ hội trở mình, bởi vậy chỉ một tội hủy hoại hình tượng của Tần thị thôi chưa đủ, dù sao vẫn chưa làm hại đến mạng người, cái hắn cần là chứng cứ để mẹ hắn cũng không thể nói nên lời xin tha.
Tiến độ khá khả quan, Tần Liệt Dương cảm thấy buổi tối có thể ăn mừng với Lê Dạ, còn sẵn tiện cầm về một chai rượu vang đỏ hồi trước được tặng, chuẩn bị buổi tối uống với Lê Dạ.
Hehe… Rượu có thể trợ hứng nha! Tửu lượng Lê Dạ nhà hắn chắc là không tốt đâu, uống nhiều chút có lẽ không gò bò nữa. Mỗi ngày chỉ có thể ôm không thể ăn chỉ dựa vào tay, quá đau khổ rồi.
Từ gara tiến vào trong nhà thì gặp má Lưu, má Lưu cười tươi nói, “Đã về rồi, Lê Dạ đang chơi cờ với ông chủ, đã chơi được một ván, còn chơi rất nghiêm túc đó.”
Thật ra Tần Liệt Dương không bất ngờ, chuyện này hắn đã để Đường Đỉnh Hân nói. Hắn không quấy rầy hai người, hắn đi thẳng vào phòng của mình, lúc mở cửa nhìn quay lại nhìn nhìn bên kia, nhìn thấy ba của hắn đang thắng thế tư thái nhàn nhã, Lê Dạ thì đang ôm cuốn sách của ba hắn lật tới lật lui muốn rách luôn cuốn sách, nhăn mặt nhíu mày vẻ mặt thành thật dựa theo sách dạy chơi cờ, tay chân luống cuống, a!!! thật đáng yêu.
Đúng lúc Phương Mai đi xuống lầu, nhìn thấy Tần Liệt Dương, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn thấy Tần Chấn đang chơi cờ vây với Lê Dạ.
Phương Mai không nhịn được giật giật khóe miệng, cũng chỉ có chút bản lĩnh nịnh nọt ấy.
Có lẽ do nghe được tiếng giầy Phương Mai bước xuống lầu, Tần Liệt Dương quay đầu nhìn, vẻ mặt giễu cợt đó vừa vặn rơi vào mắt của hắn.
Đối với Phương Mai, Tần Liệt Dương đã trải qua quá trình tình cảm từ mong nhớ, ngưỡng mộ, đau lòng, tuyệt vọng, căm hận và làm ngơ, hôm nay đối với bà, Tần Liệt Dương đã không còn bao nhiêu yêu hận. Dù sao, thời gian đã qua lâu rồi, coi như hắn là cục pin thì cũng đã đến lúc hết pin rồi. Hắn có cuộc sống của mình, sẽ không lại dồn hết tình cảm của mình lên người Phương Mai nữa. Hiện giờ giữa hắn và Phương Mai chỉ có thể là quan hệ đối thủ, còn có căm ghét theo bản năng.
Tỷ như hắn đột nhiên nhảy ra cái gọi là quan hệ mẹ con, theo góc nhìn của một đối thủ cạnh tranh để nhìn, hắn cũng không hiểu được, Phương Mai vì sao tin tưởng Phương Hải Đông đến vậy, mà không tin tưởng chồng mình và con trai ruột của mình?
Ngày đó ở trước mặt mọi người, Phương Hải Đông bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được, nếu không phải do Phương Vĩ dùng khổ nhục kế, làm sao có thể thoát được? Là người đều nhìn ra được Phương Hải Đông có tâm địa bất lương với Tần thị, với tư cách là vợ Chủ tịch Tần thị, mẹ người thừa kế tương lai của Tần thị, vậy mà bà không có một chút lòng cảnh giác nào, còn mỗi ngày chạy đi bệnh viện thăm Phương Vĩ.
Hắn thật sự không hiểu, nhà mẹ đẻ quan trọng vậy sao? Nếu như cháu nhà mẹ so ra còn quan trọng hơn con trai ruột, vậy thì lập gia đình làm gì?
Ngay cả Tần Phù cũng không vui, ngày đó nói chuyện về trách nhiệm xong, cậu vụng trộm hỏi một câu, “Anh, anh nói xem nếu như đặt em và cậu lên bàn cân, mẹ có thể sẽ thiên vị cậu hơn em không?”
Ai biết được?
Lúc này hai người thấy nhau tất nhiên là xẹt ra lửa. Tần Liệt Dương nhìn Phương Mai thấy chướng mắt, Phương Mai cũng thấy Tần Liệt Dương hung dữ dọa người. Bà khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ đề phòng, “Còn nói Lê Dạ là người thật thà, dụ người cũng rất ghê đó chứ, chỉ tiếc chẳng có tác dụng gì.”
Tần Liệt Dương rất thản nhiên đáp lại, “Ông ấy là người ba mà tôi tôn kính, người mà tôi tôn kính Lê Dạ tất nhiên cũng tôn kính.”
Phương Mai bị hắn làm nghẹn đến khó chịu. Lê Dạ nhìn bà làm như không thấy, vậy đây không phải là nói không cần tôn trọng bà? Bà cười lạnh nói, “Liệt Dương, mày còn chưa thừa kế sản nghiệp đâu, đừng tưởng Tần thị đã là của mày, ở đó mà dùng bộ dạng giọng điệu đó mà nói chuyện. Mày…” Bà còn chỉ về phía Lê Dạ bên ngoài, “Có nịnh thêm cũng vô dụng thôi.”
Cái này phải nói tới chỗ kỳ dị của Phương Mai, rõ ràng bà chán ghét Tần Liệt Dương, thậm chí từng từ bỏ hắn, giữa hai mẹ con họ như nước với lửa, bà cũng không có ý cứu vãn, nhưng ngày ngày mỗi khi thấy Tần Liệt Dương không xem trọng bà, bà lại khó chịu! Đôi khi Tần Liệt Dương cảm giác, bệnh thần kinh của hắn tám phần là di truyền từ Phương Mai.
Tần Liệt Dương tất nhiên biết bà đang nói về chuyện di chúc, xem ra mẹ hắn chưa biết hắn đã biết việc này rồi, Tần Liệt Dương cũng không có ý đánh rắn động cỏ, làm bộ như không biết, ra vẻ tự tin mà không có thực lực hỏi mẹ hắn, “A Phù cũng không tranh nữa, chẳng lẽ mẹ muốn đẩy Tần Lộ lên? Mẹ, mẹ làm sao nỡ chứ.”
Phương Mai vừa nghĩ tới Tần Phù bị Đường Đỉnh Hân lừa gạt mà theo chung một phe với Tần Liệt Dương, trong lòng vô cùng khó chịu. Bà liếc xéo Tần Liệt Dương, xoay đầu đi lên lầu luôn.
Tần Liệt Dương lắc đầu không thèm để ý. Thật ra hắn nên cảm ơn mẹ hắn, nhiều năm vậy rồi mà trình độ đấu đá chẳng vượt qua nổi trạch đấu, đây là tin buồn cho cậu hắn, nhưng là tin vui cho hắn.
Hắn nhìn nhìn Lê Dạ, vẫn còn ở đó bộ dạng nhăn nhó khổ đại thâm cừu đánh cờ với ba hắn, cảm giác hình như ba hắn hành hạ Lê Dạ rất vui vẻ, không có lương tâm đi vào phòng, khu chai rượu vang đỏ.
Tất nhiên, đang khui rượu còn một người nữa, Ninh Trạch Huy.
Tần Liệt Dương tìm được rượu ngon từ trong kho riêng của hắn, gã tất nhiên sẽ không khách khí, cũng lấy một chai trong đó. Hôm nay Trác Á Minh làm ca ngày, buổi tối ở nhà, gã có thể mượn rượu làm bậy.
Lại nói tới việc tư thế của gã và Trác Á Minh, vẫn luôn là một vấn đề lớn, hai người đều cảm giác đối phương rất hợp khẩu vị, nhiều năm rồi chưa từng gặp được người hợp gu tới vậy, đều muốn sống với nhau, chỉ là chẳng có lần nào thực hiện được. Gần đây gã rất bận, Trác Á Minh cũng điên cuồng tăng ca, hôm nay Ninh Trạch Huy nhìn chai rượu vang đỏ trong tay, quyết tâm thực hiện.
Cho dù có động đất, ông đây cũng phải làm ngươi trước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT