Ninh Thành Sơn là một lão ngoan đồng trọn vẹn, làm việc không đáng tin chút nào. Nhóm người Tần Liệt Dương ngồi chờ tới khi mặt trời xuống núi vẫn không có ai xuất hiện. Ninh Trạch Huy gần như là nửa tiếng thì đi ra ngoài một lần, Tần Liệt Dương cũng không thấy sốt ruột gì, chỉ là hơi buồn chán, đi vòng vòng trong nhà ngắm cảnh, còn Lê Dạ vẫn ngồi im tại chỗ chờ.

Bấy giờ Ninh Thành Sơn mới vuốt chòm ria mép của mình, phải nói là rất thỏa mãn.

Chờ trời hơi tối rồi, trong phòng chỉ còn một mình Lê Dạ, ông ấy mới len lén chạy lại hỏi Lê Dạ, “Cậu làm sao có thể ngồi được như vậy?”

Lê Dạ cũng hết hồn, thiếu chút nhảy dựng lên, cũng may anh thường xuyên lái xe suốt đêm mới không hét lên, “Ai?” Sau khi hỏi thì anh thấy được một ông lão, râu tóc bạc phơ, tóc dài gom hết ra sau đầu cột thành chùm nhỏ, nếu mặc thêm đạo bào nhìn rất giống Trương Tam Phong trong phim truyền hình đó.

Trong nhà này e là chỉ có sư phụ tương lai Ninh Thành Sơn của anh mới chừng đó tuổi. Anh nhanh chóng biết người đó là ai, lên tiếng chào, “Đại sư Ninh.”

Ninh Thành Sơn thấy anh bề ngoài trắng trẻo, người cũng điềm tĩnh, không phải người có tính cẩu thả, trong lòng rất thích anh. Lại hỏi anh, “Cậu làm sao có thể ngồi yên thời gian dài như vậy?”

Lê Dạ rất muốn nói anh ngồi yên không phải vì cái gì khác, chỉ là chẻ củi rất mệt, cơ thể anh mới khỏe lại không lâu, lúc bắt đầu vận động tuy rằng làm cũng tốt, nhưng một hồi sau thì tay chân đã đau âm ỉ, anh phải ngoan ngoãn ngồi thôi.

Cho dù anh có thành thật thì cũng biết mấy lời đó không nên nói trắng ra, chỉ cười cười không nói.

Cũng may không đợi Ninh Thành Sơn hỏi lại, Ninh Trạch Huy và Tần Liệt Dương trở lại, chuyện này cứ vậy mà qua. Ông đã khảo nghiệm người ta cả ngày rồi, đến lúc này rồi không thể tiếp tục lề mề nữa. Huống hồ còn có Ninh Trạch Huy ở bên cạnh cổ động, lại hỏi Lê Dạ tuổi con gì chòm sao nào, ngày thường thích làm cái gì.

Mấy cái khác Lê Dạ đều trả lời, nhưng vừa hỏi chòm sao thì hơi ngỡ ngàng, chưa kể Ninh Thành Sơn nghe rất chuyên chú, còn đòi biết cho bằng được chòm sao. Lê Dạ biết mới lạ, Tần Liệt Dương còn không biết.

Ninh Thành Sơn có chút tiếc nuối, chỉ có thể gật đầu, còn dặn dò, “Quay về thì tìm hiểu đi, ngày mai nói cho ta biết.”

Chuyện này cứ vậy mà quyết định ―― Dù sao nền tảng đạt yêu cầu rồi, hôm nay đến chỉ để xem có hợp hay không thôi. Trái lại Lê Dạ rất ngạc nhiên, sau khi lên xe còn hỏi Tần Liệt Dương, “Chỉ đơn giản vậy thôi hả, ngồi một ngày là được?”

Về sau Ninh Trạch Huy có hỏi ông cậu của gã, Ninh Trạch Huy giải thích thế này, “Ngoại trừ các trình tự chế tác sơn mài, một món sơn mài thường đòi hỏi phải vẽ từ năm đến tám lớp, đánh bóng còn chưa biết phải bao nhiêu lần, tính tình không kiên nhẫn có thể ngồi làm nổi không?”

Vì vậy gã thay Ninh Thành Sơn giải thích, mọi người nhờ vậy mới hiểu.

Sau khi trở về trung tâm, vốn Tần Liệt Dương còn tính chở Ninh Trạch Huy về nhà, nhưng gã lại nói địa chỉ khác, cũng không xa chỗ của Tần Liệt Dương lắm. Tần Liệt Dương là người thông minh, không hỏi gì mà trực tiếp chở gã qua luôn. Không ngờ vừa tới nơi đã thấy y mặc áo sơ mi hàng ngày, đứng dưới lầu chờ Ninh Trạch Huy.

Chờ xe dừng, Trác Á Minh đi ra. Ninh Trạch Huy rõ ràng không ngờ được y sẽ chờ mình, vui vẻ ra mặt, “Không phải anh đang ngủ sao?”

Trác Á Minh cười hàm xúc nhìn gã, “Không phải anh gửi định vị qua WeChat sao? Bộ không phải muốn tôi ra đón à?”

Ninh Trạch Huy cũng tự biết nói không lại Trác Á Minh, nhưng trong lòng vẫn vui như hội, còn ngoài mặt thì xụ xuống, “Không tồi.”

Lê Dạ đã lâu không gặp Trác Á Minh, nhưng anh cũng có mắt nhìn, chờ hai người kia nói chuyện xong mới xuống xe, nói sao thì trước đây Trác Á Minh là bác sĩ điều trị chính cho anh, nói anh đi lại một chút cho y xem, lại giúp anh xem xương tay, phát hiện điều dưỡng rất tốt, lúc này mới nói, “Chăm sóc tốt lắm, nhưng nửa năm tới vẫn còn phải chú ý.”

Trời đã tối, hàn huyên xong thì bốn người giải tán. Trác Á Minh dẫn Ninh Trạch Huy lên lầu. Mới đầu hai người còn bình thường, chưa đi được mấy bước, không biết Trác Á Minh làm gì Ninh Trạch Huy, gã nhỏ giọng uy hiếp, “Anh đừng làm bậy, làm bậy thì người chịu thiệt là anh đó, chúng ta đã thỏa thuận, anh một lần tôi một lần.”

Trong giọng Trác Á Minh đều mang theo ý cười, “Tôi nói lời giữ lời, không bằng hôm nay làm hai lần đi, anh làm xong tới lượt tôi.” Vừa nói, Ninh Trạch Huy vừa bị lôi kéo, tên này nhất định là bị ăn rồi, gằn giọng mắng, “Cầm thú.”

Tần Liệt Dương và Lê Dạ vẫn còn đứng đó chưa đi, trên mặt là (⊙v⊙)

Tần Liệt Dương vừa có chút sợ dạy hư bạn nhỏ, vừa có chút chộn rộn muốn thử, muốn ngay tại đây thử cảm giác hôn môi trước mặt mọi người. Nhưng khi nhìn Lê Dạ, phát hiện anh vậy mà không hề có vẻ bất ngờ gì, hắn lập tức thấy chuyện này không đúng. Lê Dạ làm sao biết chuyện của hai người kia? Hơn nữa một người giữa đêm ở trên núi làm chuyện xấu còn sợ ông trời thấy, gặp chuyện như vậy mà anh lại không đỏ mặt?

Chờ lên xe rồi, Lê Dạ mới ngại ngùng nói, “Chuyện này anh đã sớm biết rồi.”

“Khi đó anh nằm viện, Trợ lý Ninh từ đầu không xuất hiện nhiều, sau đó đột nhiên mỗi ngày đều tới thăm. Anh còn tưởng rằng cậu ấy chịu trách nhiệm đến nhìn anh mỗi ngày giúp em, nhưng sau đó phát hiện mỗi lần đến cậu ấy đều lơ đãng, thời gian ngồi lại cũng không lâu. Mấy cô y tá không phải thường xuyên đến chỗ anh chơi sao? Líu ríu kể mỗi ngày Ninh Trạch Huy đều đeo bám bác sĩ Trác. Lúc đó anh mới biết cậu ấy tới là vì bác sĩ Trác, có đôi khi cậu ấy ở trong phòng bệnh nói chuyện với anh, bác sĩ Trác vừa tới cậu ấy lập tức đứng thẳng.”

Có thế Tần Liệt Dương mới biết tên nhóc Ninh Trạch Huy bại lộ sớm như vậy. Nhưng lời giải thích này cũng chưa đầy đủ lắm, hỏi thêm, “Thấy bọn họ như vậy anh không thấy kỳ lạ sao?”

“Thấy.” Lê Dạ nói, “Ngày anh xuất viện, bác sĩ Trác còn lôi kéo Trợ lý Ninh hôn môi mấy cái, ngay tại cửa lớn của bệnh viện, làm anh hết hồn, anh còn thay bọn họ nhìn chung quanh xem có máy quay nào không.”

Tần Liệt Dương cảm thấy rất tốt, hỏi anh, “Anh thấy chuyện này thế nào?”

“Cái gì như thế nào?” Lê Dạ không kịp phản ứng đã bị Tần Liệt Dương đè xuống, Tần Liệt Dương ghé vào lỗ tai anh nói, “Em cũng muốn ở trước mặt mọi người thử cách thân mật này. Dường như kích thích hơn trong nhà nhiều lắm.”

Lê Dạ nghe hắn nói xong mặt đỏ bừng, đến giờ nghĩ lại đêm hôm đó tại đỉnh núi vẫn còn đỏ mặt đây nè. Lập tức từ chối, “Không được, về nhà được không?” Tần Liệt Dương lắc đầu, Lê Dạ đành phải thêm điều kiện, “Có thể trong phòng tắm.”

Tần Liệt Dương có chút dao động, phòng tắm nha, mở đèn màu vàng lên, tắm rửa cùng với Lê Dạ, vừa tưởng tượng liền muốn bùng nổ. Nhưng hắn vẫn muốn thử thêm xem điểm mấu chốt ở đâu, “Không đủ.”

Lê Dạ không còn cách nào, chỉ có thể lui thêm bước nữa, nói ra đề xuất hoang đường tối hôm qua của Tần Liệt Dương mà anh không chịu, “Nhà bếp cũng được.”

Tần Liệt Dương thỏa mãn, có điều vẫn ráng thêm thắt chào giá, “Có thể để đồ ăn lên người mà ăn không?” Lê Dạ cảm giác nhiệt độ cơ thể anh muốn cao hơn năm mươi độ rồi, nhưng đối mặt với dáng vẻ này của Tần Liệt Dương, anh từ chối không nổi, cắn môi khẽ gật đầu, “Một lần thôi.”

Tần Liệt Dương lập tức hôn anh một cái, ngồi đàng hoàng rồi khởi động xe, một lần? Đã có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, có điều hắn sẽ không nói ra.

Tần Liệt Dương kích động mà lái xe về nhà, đáng tiếc ban đêm ở Bắc Kinh không tăng tốc nổi, còn chưa về nhà đã nhận được điện thoại từ nhà chính. Tần Liệt Dương nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, bình thường giờ này ba hắn đã ngủ rồi, không nên gọi điện cho hắn vào giờ này đi?

Tần Liệt Dương lo lắng sức khỏe của Tần Chấn có vấn đề, vội vàng nhờ Lê Dạ nhận điện thoại giúp, Lê Dạ vừa bắt máy xong thì bật chế độ loa ngoài, lập tức nghe thấy mẹ hắn cao giọng, “Liệt Dương, mày đang ở đâu?”

Bà hỏi rất gấp càng khiến Tần Liệt Dương lo lắng, “Đang trên đường về nhà, có chuyện gì?”

Phương Mai hỏi một vấn đề, “Mày đang lái xe à? Đi một mình? Còn ai bên cạnh mày không?”

Điều này chứng tỏ không phải sức khỏe Tần Chấn có vấn đề, Tần Liệt Dương thở phào, tinh thần lập tức căng thẳng cao độ, hắn không tin mẹ hắn không có gì mà gọi điện hỏi thăm hắn, hai người bọn họ một năm còn không nói chuyện với nhau quá ba câu, hỏi người bên cạnh hắn, hắn suy nghĩ xem có phải Tống Hoành Ly đã mách lẻo cho cậu hắn rồi không, chuyện này đã đến tai ba hắn rồi chứ.

Hắn thử nói, “Đang lái xe, không phải một mình.”

Quả nhiên, Phương Mai lập tức hỏi, “Đi chung với Lê Dạ sao?”

Tay cầm điện thoại của Lê Dạ có chút run, rõ ràng là có chút hồi hộp, Tần Liệt Dương nhìn anh trấn an, không chút trốn tránh nói, “Đi chung với Lê Dạ.”. Truyện Đoản Văn

Sau đó Phương Mai lại tiếp một câu, “Tao nói rồi mà! Mày lập tức quay về nhà đi, ba mày cũng đang chờ mày đó, à đúng rồi, dẫn theo Lê Dạ luôn.”

Nói xong, Phương Mai ngắt điện thoại.

Lê Dạ tất nhiên là khẩn trương rồi, sau khi anh giải thích với Tần Liệt Dương chuyện vì sao ngày đó anh phải đưa Tần Liệt Dương đi, Tần Liệt Dương cũng kể lại cho Lê Dạ hiểu quan hệ trong nhà thế nào, Tần Liệt Dương không phải vì kể khổ mà nói cho Lê Dạ, hắn chính là sợ tình huống như ngày hôm nay, sợ Lê Dạ sẽ cho rằng Phương Mai là người quan trọng, mà đưa ra quyết định gì đó. Nhưng tại Lê Dạ xem, một mặt anh càng đau lòng cho hắn, mặt khác hiểu được cuộc sống của hắn khó khăn thế nào, anh sợ bản thân trở thành vật cản của hắn.

Phương Mai giọng điệu chẳng tốt lành gì, ai cũng nghe ra được, anh có chút lo lắng hỏi, “Không phải bị bọn họ phát hiện rồi đi? Nếu không cứ nói anh dụ dỗ em.”

Anh vừa nói xong, Tần Liệt Dương vốn đang nghiêm túc lập tức thấy vui vẻ, vừa lái xe vừa chọc ghẹo Lê Dạ, “Anh làm sao dụ dỗ em vậy. Mười lăm năm trước, hai ta ngủ chung một giường, anh mỗi ngày đều không mặc quần áo đàng hoàng, quyến rũ khiến em lòng dạ rối bời, mỗi ngày đều nghĩ làm sao chui vào chăn của anh, ai ngờ lại bị ba mẹ em tìm tới làm hỏng kế hoạch, bởi vậy em mới làm loạn không chịu đi, không nên cùng anh sống chung, bởi vì anh thật ra là hồ ly tinh. Sau nhiều năm không gặp, em cũng chưa từng quên anh, anh chỉ cần một cái điện thoại cũng đủ quyến rũ em, chẳng những dẫn theo anh lên núi dã ngoại làm bậy, còn muốn làm ở những nơi như công viên, dưới cây vân vân, biến thành cuồng ma đam mê tình dục, anh nói xem bọn họ tin không?”

Lê Dạ chưa từng gặp qua tên nào da mặt dày không biết xấu hổ đến trình độ này, chuyện vốn nghiêm túc lại có thể nói ra hoa như vậy, “Em cứ lắm lời vậy đi, để xem lát nữa em làm sao.”

Tần Liệt Dương thấy Lê Dạ nóng nảy, mới nở nụ cười, “Cái gì mà làm sao bây giờ? Nước đến đất ngăn chứ sao. Chuyện này em biết rõ, từ đầu em chưa từng giấu giếm, anh sớm muộn gì cũng phải gặp người lớn, cứ bình tĩnh.”

Tất nhiên phải bình tình, một tràng Hồng Môn Yến này nhất định phải vượt qua, hắn không có khả năng xem Lê Dạ như tình nhân giấu trong nhà, cái tên gan thỏ như Vương Tuấn Vĩ còn biết tranh thủ địa vị cho người yêu của mình, huống chi là hắn? Hơn nữa, hắn rất rõ ràng, chuyện này nhất định do cậu hắn làm, coi như là hết lượt này tới lượt khác, vừa vặn tụ cùng một chỗ cho hắn giải quyết, đỡ phiền phức tìm tới mỗi ngày.

Chờ chạy xe về tới nhà chính đã chín giờ, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, hắn dừng xe, má Lưu đứng chờ sẵn, thấy Lê Dạ má Lưu chỉ nhìn thoáng qua chứ không dặn dò gì, chỉ lặng lẽ nói với Tần Liệt Dương, “Ông Phương và vợ, cậu Phương Vĩ đều tới, vợ chồng A Phù cũng có mặt, chỉ còn chờ cậu thôi.”

Tần Liệt Dương trong lòng nắm chắc, biết rõ vỡ hài kịch này khai mạc thật rồi, cảm ơn má Lưu, dẫn Lê Dạ vào nhà thông qua cửa nhỏ trong gara. Lê Dạ vốn muốn đi phía sau hắn, thế nhưng Tần Liệt Dương làm sao cho phép, trực tiếp quay lại kéo tay anh.

Này không phải muốn khiêu khích sao? Thái độ này không ổn.

Lê Dạ vội vàng rút tay về, Tần Liệt Dương quay lại nắm chặt tay anh đến mức lộ cả gân xanh, rất nghiêm túc nói với anh, “Em thích anh anh thích em chẳng có gì mất mặt, chẳng có gì phải tránh né hết, vì sao không thể lộ ra ngoài sáng? Cả đời này em sẽ không buông tay, càng có người em càng thích khoe khoang, em hạnh phúc em hào hứng em vui mừng, không gì có thể ngăn cản được.”

Lê Dạ thấy trong lòng nóng hổi, bất cứ ai nghe lời thổ lộ như vậy cũng phải rung động. Người sở hữu nhiều thứ như Tần Liệt Dương còn không sợ, một người ngoài có được Tần Liệt Dương chỉ còn hai bàn tay trắng như anh, còn cái gì phải sợ đây?

Lê Dạ cúi đầu nhìn tay bị nắm chặt, chậm rãi mà có lực nắm lại năm ngón tay.

Trong phòng khách, người lớn đều im lặng, nhưng còn Phương Vĩ tinh mắt, là người đầu tiên thấy được hai người, lập tức kêu lên, “Đã về rồi.” sau đó bổ sung một câu, “Giỏi lắm, còn lôi lôi kéo kéo tay nhau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play