Tứ Đại Gia có thể xem là người giàu nhất ở Nam Trang, năm đó nhà của Lê Dạ cần bán gấp cũng nhờ Tứ Đại Gia ra tay giúp đỡ. Mà hôm nay nơi tổ chức tiệc cưới chính là căn nhà mà Lê Dạ đã cùng ba mẹ Lê Diệu sống một năm. Chỗ này không phải nơi cô dâu chú rể ở, cả nhà Tứ Đại Gia đã dọn đến Bắc Kinh sống, nghe kể cuộc sống rất tốt, nhà này luôn bỏ trống, chỉ vì muốn tổ chức hôn lễ ở đây nên đã dọn dẹp từ sớm.

Vì vậy sau khi vào sân, dù căn nhà này sau thời gian dài nhà Tứ Đại Gia sinh sống đã thay đổi rất nhiều, Lê Dạ nhìn sơ cũng có cảm giác quen thuộc. Ví dụ như cây sơn tra trong vườn, khi nhỏ anh và Lê Diệu đều thích ăn trái cây ngào đường, sân thì rộng, muốn có bóng mát phải trồng cây, anh và Lê Diệu lập tức đề nghị trồng cây sơn tra.

Hồi đó lúc gieo trồng cái cây chỉ lớn cỡ ngón tay, giờ đã to lớn nhiều rồi. Trên cành nặng trĩu quả, xem ra năm nay được mùa ―― Thật ra Lê Dạ chưa từng ăn trái nào trên cái cây này, năm đầu tiên trồng cây sơn tra làm gì đã ra quả, năm sau bọn họ đã dọn đi rồi.

Dưới hiên nhà vẫn còn treo lủng lẳng cái móc câu, hồi đó bọn họ dùng để treo bao cát. Anh từ nhỏ đã gầy yếu, nhưng Lê Diệu thì luôn khỏe mạnh lại cao ráo, hai người chỉ kém một tuổi. Lê Diệu cao hơn anh, ba anh thấy anh cần phải rèn luyện thể dục nhiều hơn mới làm cho anh cái bao cát đó, để anh tập đánh quyền mỗi ngày. Lúc bán nhà đã sớm tháo bao cát xuống, có điều cái móc đó là cố định nên vẫn còn.

Còn nhiều thứ linh tinh khác nữa, người khác đều rất vui vẻ ngồi chờ khai tiệc, anh thì nhìn trái nhìn phải. Cũng không phải đa sầu đa cảm gì, ba mẹ đã mất hơn mười lăm năm rồi, Tứ Đại Gia mua căn nhà này chỉ là giúp đỡ anh, anh chỉ là hồi tưởng lại những chuyện xưa thông qua đồ đạc còn lại.

Nhóm người chú Lục ở trong thôn này sinh sống cả đời người, tự nhiên biết trước đây chỗ này là nhà Lê Dạ, thấy Lê Dạ cứ nhìn chung quanh nên chú Lục giơ tay xoa đầu anh, khuyên nhũ, “Người lên chỗ cao nước chảy chỗ thấp, cháu sống tốt là đủ rồi, ba mẹ cháu dưới suối vàng biết được cũng thấy vui vẻ.”

Lê Dạ gật đầu.

Cô dâu chú rể vừa kết thúc nghi thức, mọi người bắt đầu khai tiệc, mời tới năm đầu bếp vô cùng nhiệt tình, đồ ăn bưng lên nhanh chóng đầy ắp từng bàn, không biết có phải do sợ Lê Dạ đau lòng, chú Lục và Tam Đại Gia liên tục gắp đồ ăn cho anh, chén của Lê Dạ nhanh chóng tràn ngập đồ ăn, anh chỉ còn phải cặm cụi ngồi ăn, ăn no tới mức muốn nứt bụng.

Vì vậy, khi Tần Liệt Dương chạy tới Nam Thành nhìn thấy chú Lục đang ngồi xích đu dưới cây ngô đồng hút thuốc, Tam Đại Gia thì không thấy đâu. Hắn hỏi, “Chú Lục, Lê Dạ đâu?”

Chú Lục đánh giá Tần Liệt Dương bằng ánh mắt của người từng trải, hiện giờ đã vào hè, thời tiết rất nóng bức, thằng nhóc này còn mặc sơ mi tay dài quần tây, còn giày da nữa, khiến hắn nhìn như người năm sáu mươi tuổi.

Chú Lục biết rõ những chuyện lén lút trước kia Tần Liệt Dương làm đấy, ví dụ như hằng đêm hay chui vào rừng làm gì. Trong lòng hắn cũng có chút sợ, sợ chú Lục tính nợ cũ, lão ngoan đồng lão ngoan đồng, tuy lần trước đã bỏ qua cho hắn, nhưng ai biết lần này đột nhiên đổi ý hay không.

Ai ngờ chú Lục dò xét hắn một hồi rồi phất tay nói, “Đang nằm trong phòng phía Tây.”

Tần Liệt Dương giống như trút được gánh nặng, hắn điều hành Tần thị cũng không căng như vậy, cũng may người ta không thật sự muốn tính sổ với hắn, hắn từng cho rằng việc hắn làm người không biết quỷ không hay, thật ra người ta chỉ không so đo với hắn. Hắn vội vàng gọi tài xế mang thuốc bổ vào, nịnh nọt chú Lục, “Là cháu mang tới cho chú và Tam Đại Gia đó, tổ yến rất tốt cho phổi của chú, chú nên uống nhiều, rượu cao hổ cốt rất có lợi cho đầu gối, chú nhớ để cho Tam Đại Gia uống.”

Lúc nhắc tới tổ yến, chú Lục không có phản ứng gì, nhưng vừa nghe tới rượu cao hổ cốt thì lập tức đứng bật dậy, muốn nói bổ gân cốt nhất thì không gì qua được cao hổ cốt, nhưng thời nay hổ là động vật trong sách đỏ, mấy thứ bán trên thị trường toàn đồ giả, một người bình dân như ông tiền đâu ra mà mua? Cho nên đã từ bỏ lâu rồi. Ông trực tiếp cầm bình rượu lên nhìn, vuốt nhẹ hỏi, “Là thật.”

“Là thật, chú yên tâm. Rượu thuốc này đã mấy chục năm, được cất giữ trong nhà một vị trung y, là ba cháu nhờ người lấy giá cao mua lại. Không phạm pháp mà dược hiệu rất tốt.”

Chú Lục nghe xong rất vui, trên gương mặt đen đúa già nua hiếm khi lộ ra nụ cười thoải mái thế này, nhìn Tần Liệt Dương vỗ vai, nói cũng nhiều hơn bình thường ba phần, “Bữa tiệc ăn tới ba tiếng, Lê Dạ ăn nhiều lắm, chắc giờ đang nằm nghỉ để tiêu hóa rồi, cháu vào xem đi.”

Tần Liệt Dương rốt cuộc được cho vào, vội vàng trả lời, xong nói tài xế đi tìm Tiểu Châu thì vào nhà.

Có lẽ muốn làm một giấc ngủ ngon nên rèm cửa phòng phía Tây đều được kéo xuống, có chút tối. Nhà cũ không gắn điều hòa, nhưng do cách thức xây dựng ngày xưa nên trong nhà vẫn rất thoáng mát, bên cạnh còn cái quạt máy cũ kỹ mà Tần Liệt Dương cảm giác chắc nó đã mười mấy năm tuổi đang ra sức chạy, nên trời không hề oi bức.

Lê Dạ đang nằm trên giường, anh chỉ mặc cái quần đùi, thân trên phũ bằng mền, thành thật nằm ngửa, hai tay giao nhau đặt trên bụng. Sau thời gian chăm sóc trong nhà anh đã khôi phục làn da trắng, tay dài chân dài lại cộng thêm bờ vai lộ ra, trong mắt người khác thì đây có lẽ chỉ là một người đàn ông có bề ngoài dễ nhìn. Còn trong mắt Tần Liệt Dương lại là một mảng trắng bóng, cực kỳ mê người, gương mặt thèm thuồng nuốt nước miếng.

Sau đó hắn cũng không đánh thức Lê Dạ, chỉ tiện tay khóa cửa phòng, tự nhiên thoải mái cởi áo sơ mi và quần tây, lên giường nằm, giống như trong quá khứ, muốn giật mền với Lê Dạ là chuyện cực kỳ khó khăn, anh cho dù đã ngủ cũng giữ mền rất chặt.

Tần Liệt Dương giật giật góc mền vài cái, Lê Dạ thấy phiền liền trực tiếp lăn qua lăn lại, cái mền đã được bọc quanh người anh, anh cũng không ngại mền cấn, khôi phục dáng nằm thẳng y như cũ, thoạt nhìn so với hồi nãy chẳng có gì khác nhau.

Tần Liệt Dương gác tay dưới đầu, nằm bên cạnh vui vẻ nhìn Lê Dạ.

Có điều do cử động ban nãy nên cái mền không còn che chắn đầy đủ thân trên của anh nữa, chỉ che được cái bụng, làm lộ ra một bên núm vú có màu nhạt như nước da của anh, màu hồng đấy. Hắn ngứa tay, giơ ngón trỏ tay phải chọc chọc xuống. Núm vú bị ngoại lực chọc ghẹo nên bắt đầu căng lên, Tần Liệt Dương lập tức ngẩng đầu nhìn mặt Lê Dạ, phát hiện anh vẫn còn ngủ rất ngon, không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy nên cũng yên tâm.

Hắn nhè nhẹ dùng đầu ngón tay để khều góc mền bên kia, ý đồ làm núm vú bên kia cũng lộ ra luôn. Chỉ tiếc Lê Dạ lại cuốn mền rất chặt, hắn thử vài lần, cái mền không hề có dấu hiệu xê dịch.

Tần Liệt Dương dứt khoác thổi vào cổ Lê Dạ một hơi, anh trước giờ luôn sợ ngứa, lập tức đưa tay lên chụp cổ, sau đó bỗng ngọ nguậy hai bên. Tần Liệt Dương nhân cơ hội này, nhanh tay lẹ mắt níu lại cái chăn góc bên kia, dùng sức kéo xuống.

Có lẽ do dùng lực hơi lớn, không cần hắn đi chọc nữa mà núm vú thanh tú bên kia đã dựng đứng lên rồi. Tần Liệt Dương cảm thấy rất tiếc nuối, thò tay chọc tiếp, sẵn tiện ngẩng đầu nhìn Lê Dạ, hắn nghĩ hồi nãy đụng vào mạnh vậy, anh ấy nhất định … a… tỉnh.

Hẳn là do đang nhìn xuống dưới nên trông Lê Dạ giống như chỉ mở nửa mắt, đôi mắt hạnh xinh đẹp liền biến thành đôi mắt xếch dài hẹp, thoạt nhìn thấy khác hoàn toàn với khí chất ngày thường của anh. Nếu bình thường nhìn anh giống thỏ con thì giờ đây nhìn anh tựa như hồ ly.

Anh hiển nhiên là phát hiện hành động điên rồ của Tần Liệt Dương, nhưng vừa mới tỉnh ngủ nên cả người còn trong trạng thái mơ màng, chưa kịp dùng lời nói để chỉ trích. Tần Liệt Dương làm người rất quyết đoán, làm sao cho anh cơ hội mở miệng, nhanh chóng chồm dậy đè người ta ra, hôn lên môi Lê Dạ.

Lê Dạ bị hắn làm giật mình, đôi mắt từ nhỏ hẹp biến thành to tròn, cuối cùng tỉnh hẳn. Sau khi nhìn rõ là Tần Liệt Dương, cơ thể anh lập tức thả lỏng, tay đặt trên bụng có chút vướng víu, không chút do dự rút tay ra choàng ra sau lưng ôm lấy Tần Liệt Dương. Sau đó cũng hơi ngửa đầu lên, từ từ phối hợp với Tần Liệt Dương.

Tần Liệt Dương vô cùng hài lòng với biểu hiện của Lê Dạ, vỗ vỗ mông Lê Dạ ra vẻ cổ vũ, tiếp đó bắt đầu tỉ mỉ gặm nhắm. Lê Dạ da mặt mỏng, cho dù anh đã ba mươi tuổi, hai người cũng hôn nhiều lần rồi, da mặt vẫn mỏng, hiện giờ mặt đỏ bừng, Tần Liệt Dương cảm giác như mình đang ôm bong bóng bự màu đỏ, lập tức vui vẻ, không hôn môi nữa mà cúi xuống chỗ hồi nãy mới chọt cắn một cái.

Lê Dạ quả thật giống y như thỏ con mới đẻ, thiếu chút nhảy dựng lên.

Tần Liệt Dương không quan tâm, trực tiếp túm cái mền ném đi, đè anh xuống cùng lúc sử dụng tay và miệng, bắt đầu công thành chiếm đất. Không phải Lê Dạ không có cảm giác, chỉ là anh khác với Tần Liệt Dương, lúc Tần Liệt Dương có dục vọng cần giải tỏa từng ở trong phòng một mình coi phim rồi lấy tay tự giải quyết, Lê Dạ là người chỉ thuần túy xuất tinh trong mơ. Coi như từng cùng anh em xem các thể loại phim thì anh cũng rất ít xem, cho nên cơ thể muốn bao nhiêu cứng nhắc thì có bấy nhiêu.

Nhưng có vậy thì phản ứng cơ thể của anh vẫn rất rõ ràng, mẫn cảm.

Tay của Tần Liệt Dương đi đến đâu là nóng đến đó, không bao lâu nhìn anh chẳng khác nào cua luộc, triệt để đỏ bừng. Tần Liệt Dương gặm mấy cái ở ngực anh, chống người lên nhìn, trêu chọc anh, “Anh nói xem ăn chân cua trước hay càng cua trước, hay là ăn gạch cua với thịt cua trước?”

Tiểu huynh đệ của Lê Dạ bị Tần Liệt Dương trêu đùa đến dựng thẳng, cả người lại mềm nhũn, chưa kể còn bị đè, hai tay đặt hai bên đầu, chẳng những không nhúc nhích được, cả người còn không mảnh vải che thân lộ ra trước mặt Tần Liệt Dương. Không phải anh thấy sợ, lúc mới bắt đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ bị nhìn chằm chằm như vậy, rất xấu hổ.

Anh nghĩ cái gì Tần Liệt Dương sao có thể không biết, nhưng hắn mặc kệ, vẫn hỏi Lê Dạ, “Chọn một đi, em đói bụng, trước hết anh để em ăn cái gì?”

Lê Dạ làm người thành thật, nào có mặt dày như hắn, không tới nửa phút đồng hồ đã chịu không nổi, vội vàng nói, “Chân cua đi.” Anh chỉ đơn giản nghĩ tay hay chân gì muốn hôn thì hôn thôi. Không ngờ tay Tần Liệt Dương trực tiếp hướng xuống dưới, ngay lúc anh chưa kịp phản ứng đã lột mất cái quần lót duy nhất còn sót lại trên người, tiểu huynh đệ rất không chịu thua kém trực tiếp nảy lên, vô cùng hoạt bát.

Hai người bọn họ chưa từng phát triển tới mức này đâu nha, Lê Dạ vô thức muốn che lại, Tần Liệt Dương nhanh tay lẹ mắt đẩy ra, trên gương mặt đó nhìn thế nào cũng thấy nghiêm túc lộ ra nụ cười đắc ý, “Thế nào, anh không chịu, là anh chọn đó. Cái này cũng là chân nha.”

Lê Dạ nhìn trái nhìn phải, tuy cửa sổ cửa phòng đã khóa, vẫn cảm thấy, cảm giác không an toàn, anh đành năn nỉ, “Đang ở nhà… Tam Đại Gia…”

Nói còn chưa hết câu anh đã hít một hơi sâu, Tần Liệt Dương hắn vậy mà… Lần đầu tiên được hơi ấm bao lấy, toàn thân Lê Dạ đều cương cứng, anh lắp bắp nói, “Liệt Dương, đừng như vậy, Liệt Dương…” Nhưng động tác Tần Liệt Dương ngày một nhanh, giọng nói cũng dần bị giữ lại trong cổ họng, cuối cùng không kêu được nữa, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề. Tay Lê Dạ thậm chí còn không tự giác nắm lấy lão nhị của Tần Liệt Dương, theo hắn lên xuống, thân thể cùng nhấp nhô theo.

Bên ngoài, Tam Đại Gia đang đi vào sân, trong tay cầm con cá béo mập, hồi trưa Lê Dạ lúc nói chuyện điện thoại với Tần Liệt Dương có nhắc hắn sắp tới, ông nghĩ hiện giờ đang là thời điểm gà mái đẻ trứng, trong thôn sẽ không ai chịu bán, mới đi ra cái ao sau thôn kiếm con cá trắm cỏ, tính buổi tối sẽ nấu nồi canh chua cá.

Thật ra mà nói thì Lê Dạ ở nơi này cũng gây cho bọn họ một vài phiền toái nho nhỏ. Nhưng trong lòng nói sao cũng rất vui, hai người sống cả đời không con không cháu, mỗi dịp năm mới lễ lộc nhà người ta vô cũng náo nhiệt, chỉ nhà hai người lúc nào cũng vắng vẻ cô quạnh, làm có vài món ăn cũng ăn không hết, mỗi lần năm mới đồ ăn đều phải ăn từ 30 Tết cho tới mùng 5 mới hết.

Hôm nay Lê Dạ đến, không khí trong nhà sôi động hẳn. Tuy Lê Dạ không nói nhiều, nhưng chỉ cần có anh ở đây thì hai lão già sẽ có cảm giác nhiệt tình hơn, mỗi ngày đều có việc linh tinh để làm, chứ trước kia Tam Đại Gia làm gì có sức mà đi xa như vậy mua cá.

Lão vào trong sân liền hỏi thăm chú Lục đang ngồi hóng mát, “Dậy chưa? Hồi trưa ông gắp đồ ăn nhiều thế, vậy mà thằng nhỏ đó còn ngại ngùng không dám chừa lại. À đúng rồi, Tần Liệt Dương đâu, không phải nói buổi chiều tới sao? Chưa tới hả?”

Chú Lục mới đong đưa trên xích đu, “Tới rồi, đi phòng phía Tây tìm Lê Dạ rồi.”

Tam Đại Gia muốn đi vào nhìn hai người, “Tôi đi nhìn một cái, kêu Lê Dạ đi chung để tôi dạy nó làm cá.”

Chú Lục ngồi trong sân nghe rõ động tĩnh trong phòng, làm sao có thể để Tam Đại Gia đi vào, xấu hổ chết, nhưng nợ cũ nhiều năm trước ông cũng không muốn bỏ qua dễ dàng vậy, ông mới cố tình cao giọng gọi lão lại, “Đừng đi vào, ai biết tụi nhỏ ở trong phòng làm gì, ông đi vào góp vui hay gì.”

Tam Đại Gia cũng bảy mươi rồi, còn là một lão ngoan đồng, càng không cho làm lại càng muốn làm, không phải không muốn lão đi vào sao? Đi thẳng lại phòng phía Tây gần cửa sổ kêu, “Lê Dạ, Liệt Dương, mau ra làm cá nè!”

Ở trong phòng, Lê Dạ muốn ngất tại chỗ rồi, anh nhìn tinh dịch màu trắng trên mặt Tần Liệt Dương, xấu hổ nói, “Anh… anh thật sự là càng sợ thì càng…” Càng dễ bắn chứ sao. Lê Dạ ngại không dám nói hết câu.

Tần Liệt Dương cũng biết lần đầu tiên thường sẽ nhanh, có điều hắn khẳng định cái này là muốn trả thù mà. Hắn tiện tay lấy khăn giấy lau chùi, không hề ngại ngùng hô lớn trả lời với bên ngoài, “Đến đây.”

――――――――――

Phương Mai về nhà muộn, không thấy Tần Liệt Dương ở nhà, chỉ có Tần Phù và Đường Đỉnh Hân ở. Bà cũng rất tự nhiên hỏi, “Liệt Dương đâu rồi? Không phải gần đây đều ở nhà sao? Hôm này còn tan làm rất sớm mà.”

Bà quan tâm con, Tần Chấn tất nhiên không ngăn cản, giải thích với bà, “Buổi chiều có về nhà, sau đó đi Nam Thành rồi.”

Nghe tới hai chữ Nam Thành, trong lòng Phương Mai suy nghĩ. Ở Nam Thành có ai đang ở, Phương Mai càng rõ ràng hơn so với người khác. Lúc đầu bà nhờ Phương Hải Đông giúp đỡ theo dõi Tần Liệt Dương và Lê Dạ, vốn chỉ là một nước cờ dự bị, ai ngờ được lại đào ra tin tức quan trọng. Tần Liệt Dương dám yêu đương với Lê Dạ, hai thằng đàn ông yêu nhau.

Loại chuyện này trong giới không hiếm, bà liếc nhìn Đường Đỉnh Hân đang im lặng đọc sách, Vương Tuấn Vĩ trước kia từng muốn kết hôn với Đường Đỉnh Hân đã sớm come out, hành vi còn rất trắng trợn, vô cùng nổi bật trong giới GAY, mới đầu rất trăng hoa, tốc độ thay bạn trai bên cạnh còn nhanh hơn thay quần áo, nam sinh, trai đẹp phòng gym, tinh anh thương nghiệp, tất nhiên nhiều nhất vẫn là người trong giới giải trí, rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều từng qua lại với gã.

Có điều gần một năm trở lại đây người này có vẻ bớt phóng túng, bên người chỉ có một tiểu thịt tươi tuyến ba không nổi bật lắm, khi dạo phố bà từng thấy một lần ở một cửa hàng xa xỉ phẩm, tiểu thịt tươi từ chối cho ý kiến, ngồi một bên không lên tiếng giống như đại gia. Bà khi đó đã thấy kỳ lạ, trong cảnh đó giống như là trai bao?

Mọi người đều thấy chướng mắt, còn có người đồn đãi Vương Tuấn Vĩ là số 0, tin tức kiểu này cho dù trong giới quý bà cũng bàn tán rất nhiều, lời nói cũng rất khó nghe, làm gì có ai đi bao nuôi người khác để đè mình bao giờ? Không hiểu sao nhà họ Vương lại mặc kệ, thậm chí còn kiếm vợ cho gã nối dõi tông đường, nhưng mà có ai dám nói trước mặt đâu, tối đa là khinh bỉ trong lòng thôi.

Ngược lại gần đây lại quậy ra trò, gã trước kia luôn chơi bời bên ngoài chứ chưa mang về nhà bao giờ, nghe nói lần này vậy mà dám dẫn người về nhà. Còn nói muốn cùng người đàn ông kia sống bên nhau cả đời, sau này không cưới vợ, chỉ hai người bọn họ sống với nhau. Ba của gã tức đến ngất xỉu, kêu người đánh đuổi gã ra khỏi nhà, còn đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con. Gã rất quật cường, lập tức dẫn người bỏ đi, chuyện này là do một người có quan hệ rất thân với nhà họ Vương kể lại hôm nay.

Bởi vậy có thể thấy được trong giới này cũng không mấy người chấp nhận chuyện đồng tính, bà nghĩ đến số hình chụp được trong hai ngày gần đây, cảm thấy lần này Tần Liệt Dương không thoát được.

Bà cười tươi hỏi, “Đi Nam Thành làm gì? Hình như nhà chúng ta ở Nam Thành không có sản nghiệp gì?”

Tần Chấn mới nói, “Lê Dạ đi Nam Thành vẽ thực địa, nó đi đón về. Sẵn tiện đi thăm hai người chú trước kia từng quan tâm nó.”

Tần Chấn không muốn nhiều lời nên chỉ ngắn gọn thuật lại chi tiết quan trọng. Cho dù vậy, Phương Mai vẫn nói thêm, “Liệt Dương và Lê Dạ thật thân thiết, hồi đó còn ầm ĩ không chịu đi, đã nhiều năm không gặp vậy mà mới gặp lại có ba tháng liền giúp cậu ta trả tiền thuốc men, lại còn đưa đón, nó chưa bao giờ đối xử kiên nhẫn với người khác.”

Tần Chấn từ chối cho ý kiến, Tần Phù không phản ứng, trái lại đôi đũa trong tay Đường Đỉnh Hân thoáng dừng lại, rất nhanh đã khôi phục tự nhiên.

――――――――――

Nhà Ninh Trạch Huy, Trác Á Minh đã bôi thuốc xong, vẫn để gã nằm sấp, giúp gã cầm tô cháo. Vẻ mặt Ninh Trạch Huy vô cùng chán ghét, “Anh rửa tay chưa? Có mắc ói không vậy?”

Trác Á Minh tất nhiên là rửa rồi, anh vốn là một bác sĩ cực kỳ yêu thích sạch sẽ có được không? Đương nhiên, y không giống như Ninh Trạch Huy chỉ có bề ngoài, dám nói không dám làm. Có điều trêu chọc Ninh Trạch Huy là thú vui của y, y mới nói, “Vật của bản thân mình mà anh cũng ghét bỏ à.”

Vừa nghe nói xong Ninh Trạch Huy càng biểu lộ sự chán ghét nhiều hơn, thậm chí cả người còn né hẳn sang một bên, cảnh cáo y, “Anh không được cử động, toàn bộ đồ trong nhà tôi cũng không được động vào, cái tô này thì ném đi, anh lập tức đi rửa tay.”

Trác Á Minh nhìn dáng vẻ hận không thể nhảy lên của gã thì thấy thú vị muốn chết, lời nói càng ghê tởm hơn, “Anh không biết chúng tôi mỗi lần phẫu thuật xong, trong móng tay toàn là máu, đàn ông mà, thường hay sơ ý chủ quan lắm, thỉnh thoảng ăn cơm vẫn còn thấy mà, lâu dần mọi người cũng quen, vẫn tiếp tục ăn như thường.”

Y còn cho rằng Ninh Trạch Huy sẽ ghê tởm không chịu nổi, ai ngờ tên này hôm nay gặp y bị giận dữ làm mất lý trí, đột nhiên tập trung tinh thần cao độ, chỉ số thông minh online, nhìn y bĩu môi, “Nói dóc, ai chẳng biết lúc làm phẫu thuật phải mang bao tay, còn không chỉ một lớp đi. Máu nào dính nổi vào kẽ tay, nó biết thuật xuyên tường à!”

Trác Á Minh thấy không lừa được nữa, đành phải cười cười, cầm tô cháo nói, “Rửa tay rồi, tôi đút anh ăn.”

Ninh Trạch Huy quay đầu sang một bên, “Ai thèm!”

Trác Á Minh kéo cái ghế ngồi đối diện nói với gã, “Không phải anh muốn đòi trở về sao? Trước kia đút tôi ăn nhiều rồi, giờ tới lượt tôi đút anh ăn.”

Ninh Trạch Huy thấy cũng có lý, không thể lúc nào cũng do mình hầu y. Cần phải đòi tiền lãi chứ. Gã liền lật người lại, lấy hai cái gối đầu để tựa lưng, ra dáng vẻ ông chủ, nhíu mày ra lệnh, “Đổi cái tô khác đi, nghĩ tới là muốn ói rồi.” Gã vẫn có chút ám ảnh tâm lý đó.

Trác Á Minh còn rất tốt tính, nhanh chóng đi đổi cái tô khác, còn bưng thêm đồ ăn kèm tới, hơn nữa còn phục vụ tận tình, một muỗng cháo một muỗng đồ ăn, khống chế tiết tấu vô cùng nhịp nhàng, thật sự là tốt hơn nhiều so với Ninh Trạch Huy không thèm để ý chỉ biết đút đầy miệng đầy mũi người ta.

Gã trở thành ông chủ một hồi, còn được đằng chân lân đằng đầu, gác hai chân lên đùi Trác Á Minh, Trác Á Minh cau mày nhưng không nói gì, cho dù gã càn quấy thì y vẫn xem như được lợi nhỉ? Sau khi ăn hết một tô cháo, nút áo sơ mi của y đã tháo hết bốn phần năm, chỉ còn hai cái ngay cổ áo.

Ninh Trạch Huy vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, nhìn cơ bụng và cơ ngực hấp dẫn của Trác Á Minh, hai mắt gian xảo dâm tà ợ một tiếng, sau đó nói một câu vô cùng lưu manh, “Đi tắm đi, ông đây đang muốn, chuyện tốt không nên dây dưa, kéo dài thời gian sẽ mất hứng, hôm nay ông đây sẽ yêu thương em.”

Hứa hẹn của đàn ông ai biết có tin được không, gã cũng là đàn ông nên gã biết. Hỡn nữa nếu không lấy thảm trạng này của gã ra, thì muốn đối phó với Trác Á Minh căn bản không có khả năng thắng, tên kia chỉ cần khoe ngực dụ dỗ là gã lập tức muốn nhào tới. Có quyền lợi không dùng qua thời hạn sẽ hết hiệu lực, Ninh Trạch Huy hiểu rõ điểm này.

Trác Á Minh bất đắc dĩ nhìn Ninh Trạch Huy, trên mặt tên này viết rõ nếu anh nói mà không giữ lời tôi lập tức đá anh ra khỏi cửa, y không kiềm được nở nụ cười, hỏi gã, “Hôm qua anh đã tiết bốn lần, anh chắc chắn hôm nay sẽ cương được?”

Ninh Trạch Huy trả lời, “Anh tưởng tôi giống anh hả?”

Trác Á Minh nói được.



Nửa giờ sau, Trác Á Minh ngẩng đầu hỏi Ninh Trạch Huy, “Anh có được không?”

Trong lòng Ninh Trạch Huy điên cuồng mắng chửi: Hai ngày nay tiêu hao thể lực quá độ, chân mềm quá rồi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play