Tần Liệt Dương thay đồ xong đi ra thì không thấy người giúp việc nữa.
Lê Dạ thành thật ngồi trong nhà bếp, cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, vừa cầm bản vẽ mẫu vừa nhìn, nghe thấy tiếng động còn nói: “Để quên đồ gì hả?” Không ngờ quay đầu lại nhìn thấy Tần Liệt Dương mặc quần áo ở nhà.
Mới đầu thì giật mình, sau đó anh cười tươi: “Cậu về lúc nào sao anh không biết?”
Nụ cười của Lê Dạ đối với Tần Liệt Dương mà nói thật sự rất thu hút. Mọi toan tính hồi chiều tựa như biến mất trong chớp mắt, bất kể là Phương Hải Đông, Phương Vĩ hay Tần Phù, Phương Mai toàn bộ đều không còn bóng dáng, khiến người ta thấy thoải mái, “À, về lúc anh đang học làm cá, tôi đã nói người giúp việc đừng lên tiếng. Cô ta đâu? Về rồi à.”
“Sau khi bắt nồi cá thì về rồi, để anh coi lửa, anh còn đang thắc mắc sao cô ấy đi gấp như vậy, ra là do thấy cậu.” Hôm nay Lê Dạ nói chuyện rất nhẹ nhàng, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ muốn nói lại không dám lúc trước, “Đúng rồi, hôm nay học làm cá, cậu còn nhớ không, hôm đó trời mưa hai ta đi xuống sông mò cá, cuối cùng nấu xong không ăn được, giờ anh mới biết thì ra tại chúng ta không lấy gân máu ra, cũng không chiên sơ trước, mới nãy anh học với người giúp việc, bây giờ chắc chắn không khó ăn đâu.”
Nhưng sự chú ý của Tần Liệt Dương không nằm ở đó, hắn nhìn chằm chằm cổ Lê Dạ, nhìn hầu kết của anh rung rung theo từng hồi, nhịn không được nói: “Lê Dạ, anh khát không?”
Lê Dạ hơi sững sờ, không hiểu sao hắn hỏi vậy. Sau đó trước mắt tối sầm, môi chạm phải cái gì đó mềm mềm ―― Là Tần Liệt Dương. Mắt Lê Dạ mở to hết cỡ, lần này không giống bữa tối lần trước, hôm đó ít ra Tần Liệt Dương đang say, có chút mất khống chế là bình thường, nhưng hôm nay hắn rất tỉnh táo, trời còn rất sáng nữa.
Nhưng ngay sau đó thì tối rồi, Tần Liệt Dương dùng tay che lại mắt của anh, khiến Lê Dạ thở gấp, Tần Liệt Dương ghé vào lỗ tai anh thì thầm, “Lúc hôn môi không phải nên nhắm mắt sao, anh trừng mắt nhìn tôi làm gì?”
Lê Dạ theo bản năng hỏi lại một câu: “Cậu không nhìn anh sao biết anh nhìn cậu?”
Tần Liệt Dương không kìm được cười lớn, giọng đàn ông trầm ấm phiêu đãng bên tai Lê Dạ, tim anh đập nhanh hơn. Tiếp theo, lại bị hôn, đầu lưỡi Tần Liệt Dương vẽ một vòng theo bờ môi của anh, sau đó chậm rãi xâm nhập vào miệng, đầu lưỡi quấn quýt.
Không biết từ lúc nào anh đã nhắm mắt, cũng không biết Tần Liệt Dương đã thả tay ra từ lúc nào, ôm lấy eo của anh. Chỉ biết lúc kết thúc, ách… nghe được mùi khét.
Cá cháy rồi.
Lê Dạ luống cuống tay chân đẩy Tần Liệt Dương ra đi tắt lửa, có điều đã chậm, mở nắp ra nghe tiếng xèo xèo xèo, tất nhiên da cá đã dính đáy nồi, không còn cách cứu rồi.
Lê Dạ cau mày nghĩ cách cứu chữa ―― Anh biết Tần Liệt Dương chắc chắn sẽ không ăn chỗ cá khét này, còn Tần Liệt Dương lại đứng một bên cười, Lê Dạ quay lại liếc hắn, Tần Liệt Dương càng thích dáng vẻ tự nhiên này của anh, nhìn đôi môi đỏ hồng của anh mà chọc ghẹo: “Giờ thì hay rồi, sau này mỗi lần ăn cá tôi sẽ nhớ đến chuyện hai chúng ta hôn nhau. Ách… Tụ họp gia đình, liên hoan với bạn bè đồng nghiệp, nhất là lúc gặp mặt đối tác làm ăn, anh nói xem lỡ tôi thất thần thì làm sao bây giờ?”
Mặt Lê Dạ lập tức đỏ lên, nhỏ giọng trách cứ: “Cậu đủ rồi.”.
ngôn tình tổng tàiTần Liệt Dương sẽ không được một tấc lại muốn một thước, Lê Dạ đã có chút nóng nảy. Hắn nhớ tới bộ dạng và thái độ của anh lúc tức giận hồi nhỏ, hắn sợ chút nữa người ta giận thật thì không dễ dỗ đâu. Gọi anh: “Không đùa nữa, ra ngoài ăn đi.”
Lê Dạ muốn nói còn mấy món khác đã nấu xong, Tần Liệt Dương đã nhanh tay nhanh chân đứng dậy, giống như biết được suy nghĩ của anh, bưng hết mấy món ăn trên bàn cất vào tủ lạnh, “Cá bỏ đi, mấy cái này để ngày mai ăn sáng.”
Lê Dạ vội nói hắn dừng lại: “Cậu đợi một lát.” Anh lảo đảo cầm màng bọc thực phẩm lại. Ở trước mặt hắn, cúi đầu bọc lại đồ ăn, vừa nói hắn, “Bỏ đồ ăn trực tiếp vào tủ lạnh sẽ có mùi.” Tần Liệt Dương ừ ừ cho có, đôi mắt thì đảo quanh lỗ tai và cần cổ trắng nõn của anh, sau đó lại gần lỗ tai của anh thở, giục anh: “Nếu anh không nhanh lên, tôi lại muốn hôn anh nữa.”
Lê Dạ… lấy tốc độ như sét đánh để thu dọn nhà bếp, xong chủ động yêu cầu hắn, “Nhanh đi thôi, anh… anh đói bụng rồi.”
Nhà họ Phương.
Phương Hải Đông mặt đen thui về tới nhà, vợ của lão Lữ Bình thấy lão như vậy, lập tức tiến lên hỏi thăm: “Không phải anh tới nhà em gái sao? Sao lại mang vẻ mặt này trở về, có chuyện gì? Hay là em rể rất giận A Phù?”
“Nếu anh ấy tức giận với A Phù thì tốt rồi, đằng này là nhìn anh không vừa mắt mà.” Trong nhà này Phương Hải Đông kiểm soát rất chặt, không hề sợ lời nói bị truyền ra ngoài, có gì là nói thẳng.
Lữ Bình có vẻ không tin, “Sao lại vậy? Hai người là cùng nhau khởi nghiệp mà, bây giờ ảnh sức khỏe không tốt, Liệt Dương mới hai mươi bảy tuổi, còn ngây thơ lắm, công ty vẫn luôn dựa vào những thân thích như chúng ta chống đỡ mà?”
Phương Hải Đông nhìn thẳng ả mà nói: “Lời này em nói cho Tiểu Mai nghe là được rồi, không cần nói trước mặt anh.”
Lữ Bình cười hòa, “Cái này không phải là bản thân tin mới khiến người khác tin được sao? Có điều bình thường chúng ta rất cẩn thận, hai đứa con trai Phương Dương Phương Vĩ chưa bao giờ lên được chức vị quan trọng, cực kỳ thành thật, sao anh ấy lại nghĩ như vậy?”
Phương Hải Đông và Lữ Bình tuy nửa đường thành vợ chồng, nhưng tình cảm hai bên không tệ, nhất là những việc thế này, hai người luôn thương lượng với nhau, nói với bà, “Hẳn là do chuyện của A Phù.” Hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng ngủ, Phương Hải Đông cởi áo khoác đưa cho Lữ Bình, phân tích tiếp, “Giúp đỡ nó nhiều quá. Cũng không phải quá lộ liễu, nhưng Tần Chấn trước giờ rất khôn khéo, sẽ nghĩ muốn ngăn lại. Nhưng không giúp không được, Tiểu Mai nó, nếu không sử dụng súng thật đạn thật đứng về phía nó, làm sao nó tin chúng ta? Đúng rồi, Tần Chấn điều Phương Vĩ ra khỏi công ty ảnh thị.”
Vừa nghe câu này, tay Lữ Bình dừng lại, “Tiểu Vĩ đang làm tốt, để nó đi đâu?”
“Liệt Dương còn tranh thủ nhảy vào nhân cơ hội khuyên giải đã điều nó tới Sơn Đông, nói là đang cần người đến đó quản lý hai cửa hàng tinh phẩm chuẩn bị khai trương, tôi thấy không trở về sớm được đâu.” Phương Hải Đông thay đồ ở nhà, sẵn tiện hỏi Lữ Bình, “Tiểu Vĩ có nhà không? Nếu nó có nhà thì kêu nó tới phòng sách gặp anh, anh có vài điều muốn dặn dò nó.”
Lữ Bình nghe thấy do Tần Liệt Dương thì sắc mặt không được tốt, “Cái này rõ là bị đẩy ra họng súng mà.”
Phương Hải Đông phất phất tay nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, để nó mỗi ngày lẽo đẽo theo Tần Phù cũng không có tương lai, để nó ra ngoài học hỏi kinh nghiệm đi. Gần đây Tần Phù xảy ra chuyện, e là phải ngoan ngoãn một thời gian, chỉ cần anh còn là được. Đúng rồi, chút nữa Tiểu Mai nhất định đến, em cản lại, anh không gặp.”
Lữ Bình mới hỏi lão, “Em đâu cản được cô ta? Nơi này là nhà mẹ đẻ cô ta, tới lui như nhà mình.”
Trước giờ chị dâu em chồng khó ở chung, Lữ Bình và Phương Mai cũng vậy. Lữ Bình thấy Phương Mai chính là não tàn, tuy rằng như vậy mới có lợi với nhà ả, nhưng không thể chối bỏ sự thật Phương Mai não tàn, nhìn không vừa mắt. Phương Mai cảm thấy Lữ Bình chỉ là tiếp viên, dựa vào cái bụng mà vào cửa, không có bản lĩnh, lại không có gia thế, bằng cấp cũng không, ngoại trừ xinh đẹp chả hiểu anh của bà coi trọng ả chỗ nào? Bà tự nhiên cũng chướng mắt ả.
Có điều hai người mặt ngoài xem như cùng chung mục tiêu, cho nên hiện giờ ở chung không quá tệ, chỉ là thỉnh thoảng sau lưng người ta vẫn sẽ biểu lộ một ít bất mãn với đối phương, Phương Hải Đông luôn làm như không nghe thấy, “Cứ nói anh tức giận đến mức bệnh tim tái phát, cần nghỉ ngơi, đừng cho nó vào gặp.”
Lữ Bình tự nhiên hiểu đây là muốn làm màu cho Phương Mai coi, đỡ cho bà ta tin tưởng Tần Chấn, bất hòa với bọn họ. Lên tiếng trả lời, “Em biết rồi.”
Phương Hải Đông nói xong thì hai người ra khỏi phòng, vừa ra liền gặp Phương Dương. Buổi chiều anh không đi làm nên mặc đồ bình thường, nhìn có vẻ chuẩn bị ra ngoài. Anh lên tiếng chào ba và dì, Lữ Bình liếc mắt xem như không nhìn thấy, Phương Hải Đông thì nhíu mày, “Mày không đi làm mà đi đâu?”
Phương Dương trả lời: “Con có hẹn với bạn.”
Phương Hải Đông thấy anh là nổi giận, Phương Dương chưa bao giờ nghe lời lão. Hoặc là nói từ lúc ông cưới Lữ Bình tới giờ, Phương Dương không còn nghe lời dạy bảo của lão. Lão ban đầu có ý định sắp xếp Phương Vĩ bên cạnh Tần Phù, Phương Dương bên cạnh Tần Liệt Dương, thằng nhóc này còn rất thân thiết với Tần Liệt Dương, nhưng lại cố chấp chọn một bộ phận vô cùng bình thường để làm việc, vốn không có ý thăng tiến. Thật là tức chết người. Sau này thời gian càng dài, cha con hai người càng xa cách, chuyện hôm nay lại càng không thể thương lượng với anh, cho nên càng hờ hững.
Phương Hải Đông dạy dỗ anh, “Gặp bạn bè không thể gặp trong ngày nghỉ à, chú ý thái độ làm việc của mày.”
Phương Dương gật đầu đáp lại, nhưng vẫn không quay vào thay quần áo, mà đi thẳng xuống lầu. Phương Hải Đông lúc này thật sự tức muốn trào máu, ôm tim vào thẳng phòng sách, mất hồi lâu mới khỏe lại, lẩm bẩm, đúng là nuôi kẻ thù mà.
Còn Phương Dương vừa xuống lầu thì gặp dì tới nhà, đang nói chuyện với Lữ Bình. Đột nhiên nghe Lữ Bình nói: “Bị chọc tức, tim không khỏe, thật ra còn có phần ấm ức, dù sao ảnh là một lòng muốn tốt cho cô và A Phù. Cô nói xem trước kia rất tốt, lúc tuổi còn trẻ là người rất rộng lượng, lúc nghe tiền bị người ta ôm đi cũng không có chuyện gì, nhưng tuổi càng lớn tình lại càng trẻ con, bây giờ đang nằm nghỉ trong phòng. Lúc nãy khi tôi đi ra, đã ngủ rồi, giờ cô lên cũng không tiện. Để tôi khuyên lơn ảnh được rồi.”
Nói xong ả mới thấy Phương Dương, nháy mắt ra hiệu với anh, ý bảo anh đừng lên tiếng. Phương Dương không hé răng, chỉ gật đầu chào hỏi rồi ra cửa, xe của anh còn chưa ra khỏi gara thì nhìn thấy dì của anh buồn rầu đi về hướng gara, rõ ràng là chưa gặp được người.
Buổi tối Phương Vĩ về nhà đã bị gọi vào phòng sách nghe Phương Hải Đông dặn dò: “Cho con đi thì con đi, đừng nghe mẹ con, đây là cơ hội tốt để đụng vào sản nghiệp của Tần thị, người bình thường muốn sờ cũng không sờ được, Tần Liệt Dương khống chế quá chặt, lần này để con đi khai trương chi nhánh, thịt đã đưa tới miệng, con chỉ cần học ăn. Mặt tiền cửa hàng không chỉ do con chọn, còn tuyển dụng nhân viên, con là cháu trai của Tần Chấn, con trai Phương Hải Đông, mọi việc con đều có khả năng quyết định, hiểu không?”
Phương Vĩ vui vẻ nhảy nhót, gật đầu nói: “Ba, cứ chờ tin tốt của con.”