Em là ngôi sao của anh - Khó Khăn Khốn KhổEditor: Mocha - Beta: Sữa---Doãn Khả lo lắng ngồi chờ trong quán cà phê, quán cà phê này rất riêng tư. Vì liên quan đến thân phận của Tiêu Nhiên, cậu cố ý che vách ngăn lại. Cậu đến sớm hơn giờ hẹn tận nửa tiếng.
Đến bây giờ cậu vẫn không tin được Tiêu Nhiên lại hẹn gặp cậu!
Thời gian chờ đợi luôn trôi qua rất chậm. Doãn Khả xem chương trình của Tiêu Nhiên trên điện thoại, như vậy cậu sẽ không cảm thấy lâu nữa. Có lẽ đang xem rất tập trung, Doãn Khả không để ý mành ngăn cách bị xốc lên, một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đi đến.
Tiêu Nhiên nhìn Doãn Khả đang ngồi đối diện anh, tóc đen mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo non mịn, mặc quần áo màu trắng, trông cậu ngoan ngoãn cực kỳ. Nói như thế nào nhỉ, nhìn cậu như một chú thỏ con vậy. Cậu cầm điện thoại không biết đang xem gì, khóe miệng cong lên, trông có vẻ rất vui.
Tiêu Nhiên đi đến trước mặt Doãn Khả, phát hiện Doãn Khả đang xem chương trình của anh. Cậu vô cùng tập trung, nên khi anh đến cậu không hề nhận ra. Chờ khi Doãn Khả để ý, Tiêu Nhiên đã ngồi xuống bên cạnh cậu. Cậu nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, đầu óc không nghĩ được gì, người mà cậu vừa nhìn trong điện thoại, hiện tại lại xuất hiện trước mặt cậu.
"Nhìn gì mà chăm chú vậy?" Tiêu Nhiên nhìn vẻ ngây ngốc của Doãn Khả, mỉm cười hỏi.
"Chương, chương trình của anh ạ." Doãn Khả lắp bắp trả lời.
"Chào em, anh là Tiêu Nhiên. Em là [Ca Cao lúc nào cũng vui vẻ] sao?"
Doãn Khả ngơ ngác khẽ gật đầu, nhìn bàn tay mà Tiêu Nhiên đưa đến, cậu cẩn thận vươn tay ra nắm lấy. Khi tiếp xúc với lòng bàn tay ấm áp đó, cậu như đang mơ màng bay trên mây. Cậu vừa nắm tay Tiêu Nhiên hả? Là Tiêu Nhiên thật à?
Tiêu Nhiên nhìn Doãn Khả đang ngây ngốc nhìn tay mình, anh càng vui hơn. Cậu bạn nhỏ của anh như một con thỏ bị dọa sợ vậy. Anh vốn nghĩ Doãn Khả sẽ rất kích động khi nhìn thấy anh, sau đó sẽ nhiệt tình nói chuyện.
Mấy năm nay khi nhìn tin nhắn mà Doãn Khả gửi đến, anh đã cho rằng Doãn Khả là người nói rất nhiều. Thế nhưng anh lại không đoán được, Doãn Khả khi nhìn thấy anh lại phản ứng như thế. Khi vừa nhìn thấy Doãn Khả, anh đã nghĩ rằng cậu là một người rất hiền lành. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Tiêu Nhiên lại cảm thấy tại sao lại có một người đáng yêu như vậy cơ chứ?
"Em đang nằm mơ ư?" Doãn Khả vẫn không thể tin được người đang đứng trước mặt cậu là Tiêu Nhiên, "Anh là Tiêu Nhiên thật ạ?"
"Là thật đó." Tiêu Nhiên trêu cậu.
"Tiêu, Tiêu Nhiên, em rất rất thích anh, em thích anh tận 8 năm đó. Từ năm đầu trung học, lần đầu khi em xem được bộ phim của anh, từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý đến anh rồi. Em, em..." Doãn Khả nói năng lộn xộn, đầu óc trống rỗng, chính cậu còn không biết cậu vừa nói gì.
Tiêu Nhiên nhìn sự hoảng loạn của cậu, anh càng muốn trêu cậu thêm, "Nhìn anh đáng sợ lắm sao? Khiến em sợ đến mức không nói thành lời cơ à?"
Doãn Khả hoảng hốt xua tay, "Không, không phải. Anh không đáng sợ, tại, tại em nhìn thấy thần tượng nên kích động thôi. Em, em thích anh." Giọng Doãn Khả càng ngày càng nhỏ lại, thẹn đến mức hai lỗ tai đáng yêu của cậu đỏ bừng lên.
"Thích anh đến như thế sao?"
"Vâng." Doãn Khả nhìn vào mắt đen huyền bí như đá obsidian của Tiêu Nhiên. Như bị mê hoặc, cậu nói: "Vô cùng thích."
Nghe được câu trả lời của Doãn Khả, Tiêu Nhiên hài lòng mỉm cười.
Bọ họ gọi cà phê và một vài miếng bánh ngọt, sau đó Doãn Khả được Tiêu Nhiên dẫn dắt nói chuyện. Vì quá khẩn trương, cậu nói càng ngày càng nhanh, hệt như cậu sắp khóc đến nới. Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt này của cậu, không trêu cậu nữa. Đây mới là Doãn Khả trong ấn tượng của anh, một Doãn Khả nói rất nhiều.
Nhìn gương mặt đã sớm đỏ bừng của Doãn Khả, nghe giọng nói của thiếu niên, tâm trạng vốn bình tĩnh như mặt hồ của Tiêu Nhiên, nay lại có một hòn đá nhỏ ném xuống, làm mặt hồ gợn sống, không thể bình tĩnh trở lại.
Trước khi Tiêu Nhiên gặp được Doãn Khả, anh đã nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu ai trong suốt cuộc đợi mình. Trải qua nhiều năm, người theo đuổi anh nhiền như măng, vừa từ chối một người, người khác lại xuất hiện. Những người theo đuổi anh không thiếu người có địa vị, thế nhưng anh vẫn không hề có tình cảm với ai.
Cho đến khi gặp Doãn Khả, anh mới biết rằng trên đời này lại thật sự tồn tại một người khiến anh yêu đến như vậy. Anh luôn rất kiệm lời, cũng không thích những người nói nhiều. Thế nhưng với Doãn Khả, khuôn mẫu anh thích chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Anh cũng đã lo lắng đột nhiên muốn gặp mặt sẽ dọa cậu bạn nhỏ sợ, nhưng hiện tại nhìn Doãn Khả vì quá khẩn trương mà nói chuyện loạn cả lên, anh nhanh chóng cảm thấy thật ra cậu cũng không sợ hãi cho lắm.
Tiêu Nhiên đã hạ quyết tâm, nên anh chắc chắn sẽ nói ra.
"Doãn Khả." Tiêu Nhiên đột nhiên gọi Doãn Khả, Doãn Khả ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn anh.
"Muốn hẹn hò với anh không?"
Giọng nói trầm ấm của Tiêu Nhiên vang lên bên tai, Doãn Khả không phản ứng lại ngay, khẽ chớp mắt. Một lúc sau, khi đã giải nghĩa được hết những lời anh vừa nói, cậu mở to mắt, con ngươi cậu bị lấp đầy bởi sự sợ hãi.
"Được không em?" Đợi mãi mà Doãn Khả chưa trả lời, Tiêu Nhiên lặp lại lần nữa.
"A a a!" Doãn Khả đột nhiên la lên, lùi về phía sau, cơ thể không ổn định ngã ra, Tiêu Nhiên nhanh chóng ôm lấy eo Doãn Khả, cậu mới không bị thất thố.
Hai người dựa gần nhau, gần đến mức họ có thể nghe thấy nhịp đập của đối phương.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Xin, xin lỗi." Doãn Khả nói.
"Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, em có muốn hẹn hò với anh không?"
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tiêu Nhiên, dường như Doãn Khả bị anh mê hoặc.
Giây tiếp theo, Tiêu Nhiên nhìn thấy Doãn Khả khẽ gật đầu, nói: "Được ạ."
Doãn Khả, một người bình thường. Trải qua 8 năm theo đuổi thần tượng, cậu lại có thể nói chuyện yêu đương với idol.
Thời gian trôi như thoi đưa, trong nháy mắt một năm đã trôi qua. Bộ phim điện ảnh mới của Tiêu Nhiên 《 Đông lưu 》 cuối cùng cũng đã công chiếu, Doãn Khả và Tiêu Nhiên đến rạp phim mà anh đã bao hết xem suất chiếu đầu.
Tiêu Nhiên nhìn gương mặt say mê của Doãn Khả khi cậu nhìn chính mình trên màn hình lớn, ngay cả chỗ tối tăm ít ánh sáng anh cũng có thể thấy được sự vui sướng trên khuôn mặt cậu. Tiêu Nhiên hỏi cậu, "Em thích anh ta hay anh hơn?"
"Em thích hết, dù sao cả hai đều là của em!" Doãn Khả trả lời.
Cậu bạn nhỏ này, càng lúc càng to gan. Nhớ khoảng thời gian vừa mới ở bên nhau kia, Doãn Khả đã vô cùng thẹn thùng. Anh chỉ cần hơi trêu cậu một chút thôi, cậu sẽ đỏ mặt ngay lập tức. Thế mà sau một năm, cậu đã biến thành như vậy. Tiêu Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, khẽ lắc đầu. Cậu bạn nhỏ nhà anh như thế nào anh cũng thích.
Đến tối, anh đưa Doãn Khả về nhà. Năm nay Doãn Khả học năm 4, từ lâu cậu đã không còn ở trong trường nữa.
"Buổi tối đi ngủ sớm một chút nhé, anh về trước, ngủ ngon."
"Vâng ạ, anh lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em!"
Tiêu Nhiên khẽ gật đầu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán Doãn Khả. Cả hai đều không chủ ý đến cameras ở phía xa đã chụp lại hết hành động của họ.
Ngày hôm sau, hot search của Weibo toàn là "Chuyện tình cảm của Tiêu Nhiên". "Tiêu Nhiên lén gặp người yêu", "Tiêu Nhiên là gay".
Sau khi Doãn Khả nhìn thấy tin nhắn, lập tức gọi điện thọai cho Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên an ủi Doãn Khả, tất cả cứ giao cho anh, cậu không cần lo lắng. Chỉ là mấy ngày nay để đề phòng viên không quấy rầy Doãn Khả, hai người không được gặp nhau, cậu cũng ít ra ngoài hơn.
Công Ty nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, vô số phóng viên muốn phỏng vấn Tiêu Nhiên, fans cũng chờ đợi cậu trả lời của anh. Thế nhưng một tháng đã trôi qua, Tiêu Nhiên lại không có động tĩnh gì. Mãi cho đến khi Tiêu Nhiên tham gia một lễ trao giải lớn và long trọng nhất trong giới giải trí, Tiêu Nhiên cũng đã được mời rất nhiều lần.
Không có gì bất ngờ xảy ra, một lần nữa Tiêu Nhiên lại đạt cúp ảnh đế bằng bộ phim 《 Đông lưu 》. Tiêu Nhiên là người đầu tiên chưa đến 30 tuổi đã đạt 3 lần ảnh đế. Tiêu Nhăm mặc một bộ tây trang màu xanh biển, dưới rất nhiều ánh đèn flash phát biểu.
"Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong nhiều năm qua, đây đã lần thứ ba tôi nhận được giải thưởng này. Trong khoảng thời gian này có rất nhiều tin đồn về chuyện tình yêu của tôi, hôm nay, tôi muốn nói với mọi người rằng, tôi thật sự đang hẹn hò."
Đám đông phía dưới xôn xao cả lên. Tin đồn đã được truyền ra cả tháng nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Nhiên trực tiếp đứng ra nói về nó.
"Người yêu của tôi không phải là người trong giới giải trí. Vì thế, tôi hy vọng mọi người sẽ không quấy rầy em ấy."
Tiêu Nhiên dừng một chút, nói tiếp vào microphone: "Từ khi debut tới nay, tôi đã lấy được rất nhiều giải thưởng, đã sớm đạt được nguyện vọng của mình."
Trên màn hình lớn là gương mặt tuấn lãng của của Tiêu Nhiên. Ngay sau đó, mọi người nghe thấy người đàn ông luôn trầm ổn này khẽ nói: "Vì thế, tôi đang suy nghĩ việc sẽ rời khỏi giới giải trí. Tôi nói đến đây thôi, cảm ơn mọi người."
Tất cả đều không tin được điều mình vừa nghe, Tiêu Nhiên lại đang xem xét đến việc rời giới giải trí?
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Tiêu Nhiên từ chối mọi cuộc phỏng vấn, nghênh ngang rời đi trong sự truy đuổi của phóng viên.
Vô số fans khóc lóc điên cuồng trên Weibo của Tiêu Nhiên, mong Tiêu Nhiêu hủy bỏ quyết định này. Chuyện Tiêu Nhiên hẹn hò không liên quan đến các cô, chỉ cần có thể thấy Tiêu Nhiên trên màn ảnh lớn, các cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng hiện tại, Tiêu Nhiên lại muốn rời khỏi giới giải trí, đồng nghĩa với việc sau này họ sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa. Việc này còn khó chấp nhận hơn tin tức Tiêu Nhiên có người yêu.
Kỳ thật, chuyện rời khỏi giới giải trí này, Tiêu Nhiên đã sớm quyết định. Chuyện này không phải không báo trước, cũng không phải vì chuyện hẹn hò của anh bị khui ra. Chỉ là trong nhiều năm, anh đã chạy show không ngừng nghỉ, hiện tại anh muốn nghỉ ngơi rồi.
Nửa năm trước anh đã nói với công ty chuyện này, đúng lúc hợp đồng cũng đã hết hạn. Tuy công ty luôn muốn giữ anh lại, nhưng Tiêu Nhiên vẫn từ chối. Đến cuối cùng, công ty không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tùy theo ý anh. Chỉ có điều khi người đại diện nghe tin này, hắn lại không muốn tin, gào khóc ôm lấy Tiêu Nhiên.
Dù bên ngoài có náo loạn như thế nào đi chăng nữa, tất cả đều không liên quan đến anh. Anh nhìn Doãn Khả ngủ say trong lòng ngực mình, khẽ hôn lên đôi mắt bạn nhỏ. Tiêu Nhiên tắt đèn, ôm Doãn Khả chìm vào giấc ngủ.
Gần đây trên mạng xuất hiện một tấm ảnh, một cư dân mạng ở Pháp vô tình gặp được Tiêu Nhiên và Doãn Khả, cùng chụp chung một tấm hình.
Fans đồng loạt bình luận bày tỏ sự hâm mộ của bản thân, không biết phải may mắn cỡ nào mới gặp được Tiêu Nhiên. Nhìn thiếu niên trắng nõn bên cạnh Tiêu Nhiên, rất nhiều Fans bảo rằng mình bị rù quến rồi. Đây là lần đầu tiên họ chính thức nhìn thấy khuôn mặt của Doãn Khả, một gương mặt hiền lành, trông cậu rất giống một chú thỏ trăng nhỏ. Cậu vô cùng xứng với idol của các cô. Nhìn thấy idol hạnh phúc như vậy, các cô cũng yên tâm rồi.
Năm đó chuyện Tiêu Nhiên tuyên bố rời khỏi giới giải trí đã gây náo loạn rất lớn, nằm trên hot search cả một tuần. Hai năm trôi qua, giới giải trí cũng đã thay đổi, những ngôi sao mới thay nhau xuất hiện.
Rất nhiều người tỏ ra tiếc nuối khi Tiêu Nhiêu lui giới, cũng có rất nhiều người vui vẻ vì chuyện đó. Anh đã đạt cúp ảnh đế ba lần, nếu anh còn ở lại, không biết bao giờ người khác mới lấy được nữa!
Trên một trấn nhỏ nào đó ở nước Pháp, Doãn Khả nằm trong lòng ngực Tiêu Nhiên ngắm sao trước sân.
"Anh ơi, hôm nay mẹ em gọi cho em." Doãn Khả thì thầm.
"Nói chuyện gì?" Tiêu Nhiên hỏi. .
Truyện Mạt Thế"Bà kêu em trở về, ba nhớ em."
Ba năm sau khi Doãn Khả come out, cậu không hề quay trở về nhà, Doãn Thiên Minh đã nói ông không muốn nhận đứa con trai này nữa. Khi Tiêu Nhiên rời khỏi giới giải trí, cậu cũng đã tốt nghiệp. Vì Tiêu Nhiên đề nghị hai người đi vòng quanh thế giới nên cậu từ chức, mang hành lí theo Tiêu Nhiên ra nước ngoài. Mấy năm nay, họ đã đi rất nhiều nước, thăm rất nhiều danh lam thắng cảnh.
Thế giới không ngừng thay đổi, điều duy nhất không thay đổi chính là tình cảm của cậu và Tiêu Nhiên.
Hai năm qua, quan hệ của Doãn Khả và người thân cũng đã bớt gay gắt. Tuy bên ngoài ba cậu có vẻ rất ghét cậu, nhưng ngẫm cho kỹ thì cậu vẫn cảm nhận được sự quan tâm của ông với cậu.
"Em muốn về không?" Tiêu Nhiên hỏi.
"Có ạ." Doãn Khả khẽ gật đầu, "Em cũng nhớ họ."
"Chúng ta ở thêm vài ngày rồi đặt vé về gặp ba mẹ nhé!" Tiêu Nhiên nói.
"Anh ơi, cảm ơn anh." Doãn Khả ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
"Ngày mai em muốn ăn gì?" Tiêu Nhiên hỏi.
"Em muốn ăn sườn xào chua ngọt anh làm." Doãn Khả trả lời.
"Em thích sườn xào chua ngọt đến như vậy sao?"
"Chỉ cần là đồ anh nấu, em đều thích hết!"
Tiêu Nhiên nghe được câu trả lời của Doãn Khả, mỉm cười khẽ nhéo múi cậu. Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của Doãn Khả, nói: "Ca cao, em là ngôi sao của anh!"
Đêm hè vắng lặng vang lên tiếng ve, bầu trời tối đen lấp lánh vô vàn ngôi sao, tạo thành một dãy ngân hà rộng lớn. Dưới bầu trời đêm, hai người ôm chặt lấy nhau.
Cho dù là một ngôi sao nhỏ bé lẻ loi trong vũ trụ, rồi sẽ có một ngày, ngôi sao đó sẽ được mặt trời chiếu sáng khiến muôn nơi có thể chiêm ngưỡng.
Doãn Khả, một người bình thường. Trải qua 10 năm theo đuổi, cậu sống quãng đời còn lại với ngôi sao của mình.