Tiếng nước mưa gần như che đậy tiếng nói chuyện của tên nội thị kia. Nhưng từng tiếng đứt quãng vẫn bay vào trong xe, trái tim Ngôn Thượng giống như bị tạt một gáo nước lạnh. Chàng yên tĩnh dựa vào vách xe, nghe rõ ràng hơn đoạn đối thoại giữa người bên ngoài và công chúa ——

Đan Dương công chúa tức giận không nén nổi mà chất vấn: “Thám Hoa Lang không phải do Lại Bộ tự mình chỉ định sao? Vì sao đột nhiên lại bị thay thế? Là ai làm?”

Tôi tớ đáp: “Là Lư Lăng trưởng công chúa cho người sửa. Lại Bộ Thượng Thư không thể cãi lời nên trực tiếp đưa danh sách đã sửa xong lên Trung Thư Tỉnh. Vì điện hạ đã nói chuyện trước với Thái Tử nên lúc nhìn thấy danh sách, Thái Tử điện hạ mới cảm thấy không đúng, đồng thời cũng chưa phê duyệt danh sách ngay. Nhưng rốt cuộc là do trưởng công chúa điện hạ làm mà Thái Tử chỉ là vãn bối nên cũng không thể không cho trưởng bối mặt mũi.”

Ngón tay của Mộ Vãn Diêu bám chặt lấy cửa xe, giọng lạnh băng nói: “Thế cô cô đổi Thám Hoa Lang thành ai?”

Nội thị kia nói: “Một bạch y thư sinh tên Phùng Hiến Ngộ. Người này năm nay đã thi năm thứ tư, lúc này hắn đã leo lên trưởng công chúa thì điện hạ tốt nhất không cần trêu chọc.”

Lúc này nội thị kia đã truyền đạt xong lời cần nói vì thế lập tức che ô xin cáo lui.

“Rầm”, một tiếng vang lớn rung lên khi Mộ Vãn Diêu oán hận đóng cửa xe lại. Xe ngựa của nàng vẫn dừng trước cửa cung không đi, đám người hầu cung nữ cũng không dám hỏi nàng lúc này đi đâu.

Ngồi chung một xe, Ngôn Thượng nhìn thấy mặt mày Mộ Vãn Diêu toàn là lệ khí, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vài phần hung hãn. Nàng tức giận đến mức bộ ngực phập phồng, một tay quét toàn bộ chén và ấm trà trên bàn xuống. Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, tất cả rơi xuống đệm, tuy không bị hỏng nhưng cũng chẳng ai thèm nhặt chúng lên.

Mộ Vãn Diêu cả giận nói: “Cái gì mà Phùng Hiến Ngộ, nghe cũng chưa bao giờ nghe thấy……”

Ngôn Thượng nhìn nàng nói: “Ta có nghe qua.”

Mộ Vãn Diêu ngẩn ra nhìn chàng, chỉ thấy chàng tiếp lời: “Lúc ta mới đến Thái Học đọc sách đã bị con cháu đại sĩ tộc xem thường, Phùng Hiến Ngộ cũng từng vì ta giải vây. Lúc sau chúng ta có qua có lại, cứ thế thành bạn, vì vậy ta cũng có chút hiểu biết hắn. Không nghĩ tới hắn có thể leo lên trưởng công chúa điện hạ, quả là kỳ ngộ.”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Nàng không thể tin tưởng hỏi: “Ngươi nói hắn là bạn ngươi ư? Là bạn mà còn cướp thứ vốn thuộc về ngươi ư? Cô cô của ta là cái dạng người gì ta hiểu hơn ngươi nhiều, nàng ta không dính đến chính trị, nhưng thích dưỡng thiếu niên tuấn mỹ. Người bạn này của ngươi leo lên cô cô của ta thì chỉ có bán mình thôi, làm gì còn đường nào khác? Ngươi cho rằng mọi công chúa đều dễ nói chuyện như ta hả?”

Ngôn Thượng nhìn nàng, im lặng không nói. Mộ Vãn Diêu phát tiết nửa ngày, lúc này vẫn còn tức giận đến không nhịn được. Nàng lại mắng cô cô của mình cửa ngày, nhưng lúc nhìn lại chỉ thấy Ngôn Thượng lãnh đạm ngồi ở đối diện, không tức giận, không trấn an nàng, chỉ nghe nàng mắng chửi.

Mộ Vãn Diêu trừng mắt hỏi chàng: “Công danh tới tay ngươi rồi còn bị người ta đoạt, vậy mà một chút phản ứng ngươi cũng không có là sao? Không có lời nào muốn nói hả?” Ánh mắt nàng lạnh lẽo như băng mà bổ sung: “Ở chỗ ta ngươi không cầu xin thì ta vĩnh viễn sẽ không thay ngươi ra mặt.”

Ngôn Thượng vẫn im lặng, một hồi lâu sau khi Mộ Vãn Diêu đem lửa giận phát tiết đến trên người chàng thì Ngôn Thượng mới chậm rãi nói: “Việc đã tới nước này điện hạ cảm thấy ta có thể nói gì.”

Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn: “……”

Ngôn Thượng nhìn nàng nói: “Ta nên xúi giục điện hạ vì ta ra mặt ư? Điện hạ sẽ làm thế ư? Vì ta mà đắc tội trưởng công chúa điện hạ, cùng nàng ta kết thù sao? Ta chỉ là một thứ dân, chẳng lẽ ta làm ra bộ dạng thương tâm mà cầu xin thì điện hạ sẽ vì ta mà đi tranh với trưởng công chúa sao?”

Bên ngoài nước mưa gõ lên cửa sổ, chàng dùng đôi mắt trầm tĩnh nhìn nàng, trái tim Mộ Vãn Diêu co lại, có chút ngơ ngẩn. Tức giận trong lòng nàng vì thế cũng vơi đi đôi chút.

Đúng vậy, Ngôn Thượng thì tính là cái gì? Chẳng qua hắn chỉ là một kẻ quê mùa nàng quen ở Lĩnh Nam. Trong thời gian ngắn nàng bị hắn đả động nhưng nàng và Ngôn Thượng đều hiểu điều đó chẳng qua là do thời cơ cho phép, căn bản chẳng là gì hết.

Sau khi rời khỏi Lĩnh Nam nàng trở mặt không nhận người nhưng hắn cũng chưa từng đề cập đến. Bọn họ vẫn duy trì một loại ăn ý mà không ai muốn phá vỡ. Mộ Vãn Diêu đã có phiền toái đầy người, làm sao có thể vì một kẻ quê mùa mình mới quen có vài ngày mà ra mặt chứ? Có lẽ nàng cũng thưởng thức Ngôn Thượng trên phương diện nào đó…… Nhưng trước mặt quyền thế thì chút thưởng thức này thật sự không tính là gì.

Nghĩ đến đây Mộ Vãn Diêu rũ mắt, bỗng dưng có chút chật vật. Nàng có chút buồn bã, lại như bị dồn nén mà nói: “Ta cho rằng ít nhất ngươi sẽ tỏ vẻ thương tâm.”

Ngôn Thượng im lặng một lúc rồi lại nói: “Ta vẫn không nên để những cảm xúc này quấy nhiễu điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu rũ mắt, thấy chàng bỗng chốc đứng dậy. Quần áo hai người hơi cọ vào nhau lúc chàng di chuyển trong không gian nhỏ hẹp. Mũi Mộ Vãn Diêu lại ngửi được mùi cây bưởi bung thanh nhã trên áo chàng…… Cửa xe mở ra, mưa bụi róc rách tiến vào trong cửa sổ.

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu, thấy Ngôn Thượng muốn xuống xe. Nàng nhịn không được quát: “Ngôn Thượng!”

Ngôn Thượng quay đầu lại nhìn nàng.

Mộ Vãn Diêu trầm mặc một lát, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí căng chặt, áp lực đè nén trong ánh mắt của họ. Giống như dưới bề mặt băng tuyết trên đỉnh núi có ẩn chứa núi lửa, bọn họ cố gắng khắc chế không cho ngọn núi lửa kia phun trào.

Mộ Vãn Diêu chậm rãi nói: “Sao ngươi biết ta sẽ không vì ngươi mà đến chỗ trưởng công chúa hỏi cho ra nhẽ?”

Ngôn Thượng: “Như vậy ư?” Chàng nói: “Kể cả điện hạ có muốn đi thì ta cũng phải ngăn cản.”

Mộ Vãn Diêu kinh ngạc nhìn chàng, chỉ thấy chàng hơi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Điện hạ có nghĩ đến không? Thái Tử điện hạ cho người chờ ở đây nói cho ngài biết có người đã sửa danh sách dán bảng vàng ngày mai. Mục đích của Thái Tử là muốn ngài xuất đầu cùng đấu với trưởng công chúa. Ta không biết giữa mọi người có thứ gì cần tranh đoạt, nhưng ngài đang bị Thái Tử điện hạ đẩy ra ngoài làm việc.

Điện hạ và trưởng công chúa đấu với nhau, với tính cách của ngài mạnh hơn —— mà tính cách ngài vốn mạnh mẽ thì nhất định sẽ đấu đến ngươi chết ta sống với trưởng công chúa. Năm nay khoa khảo xảy ra chuyện, Lại Bộ khó thoát trách nhiệm. Cuối cùng sự tình tới tai bệ hạ có lẽ ngài và trưởng công chúa sẽ lãnh phạt gậy, có lẽ ta và Phùng Hiến Ngộ đều sẽ bị cấm thi, còn Thái Tử điện hạ sẽ được cái gì đây?”

Mộ Vãn Diêu theo lời chàng hỏi mà nghĩ. Nàng biết nhiều nội tình hơn, Ngôn Thượng vừa nhắc tới điểm này thì nàng đã nghĩ ra: “…… Có lẽ Thái Tử muốn đoạt Lại Bộ từ tay tam ca. Đúng vậy, Thái Tử quyền thế đã rất lớn nhưng con đường tuyển chọn quan viên lại do Tần Vương nắm giữ trong tay, Thái Tử trước sau luôn không cam lòng. Mấy tháng qua Thái Tử đều cãi cọ với tam ca để thử.”

Nàng càng nói càng lưu loát, cũng càng khẳng định hơn: “Đến cuối cùng, có lẽ ta và trưởng công chúa đều thua còn người thắng chỉ có Thái Tử.”

Ngôn Thượng im lặng gật đầu.

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Nhưng cái này thì liên quan gì tới ngươi? Nếu ta vì ngươi ra mặt thì ngươi có thể có được vị trí vốn thuộc về mình, sao ngươi lại muốn ngăn cản ta?”

Lúc này Ngôn Thượng đã xuống xe ngựa. Xuân Hoa ở bên cạnh săn sóc mà mở ô cho chàng. Chàng đứng trong mưa, chắp tay vái công chúa đang ở trong xe nói: “Bởi vì ta không gánh được đại ân nếu công chúa vì ta mà ra mặt.”

Chàng đứng trong màn mưa ngước mắt, quần áo nhanh chóng bị thấm ướt mà nói: “Ân tình điện hạ giúp ta đề cử Hành Quyển ta còn có thể báo đáp. Nhưng điện hạ vì ta xuất đầu đắc tội trưởng công chúa thì ân tình đó ta phải báo đáp thế nào? Ân tình của điện hạ quá lớn, ta chỉ có thể lấy chết mà báo, chẳng còn cách nào khác.”

Mộ Vãn Diêu trầm lặng.

Kỳ thật còn có một biện pháp khác để báo đáp, đó là hiến thân. Giống như Phùng Hiến Ngộ, Ngôn Thượng cũng có thể lấy thân báo đáp. Nhưng lời này của Ngôn Thượng đã rõ ràng chứng tỏ chàng không phải người như thế. Ân tình quá lớn khiến chàng phải lùi lai, cũng không muốn lấy cái chết để báo…… những cái khác còn gì để nói?

Mộ Vãn Diêu thu lại mọi biểu tình. Nàng ngồi ở trong xe không nhúc nhích, chỉ liếc chàng thêm một cái cũng thấy chán ghét.

Nàng nhắm mắt lại cả giận nói: “Cút đi!”

Cửa xe đóng lại.



Xuân Hoa đồng tình mà đưa ô cho Ngôn Thượng rồi nhìn chàng thất thểu đi trong mưa trở về chùa Vĩnh Thọ. Bóng dáng thiếu niên lang quân thanh lãnh, ống tay áo chàng bị ướt nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Xuân Hoa thở dài, trong lòng nổi lên rất nhiều mê mang. Lưu Lang cũng thế mà Ngôn Nhị Lang cũng thế, Phùng Hiến Ngộ lại vì một cái công danh mà phản bội Ngôn Nhị Lang…… Chỉ muốn đi về phía trước mà sao lại khó như thế?

Đến chiều Ngôn Thượng mới về đến chùa Vĩnh Thọ, trên đường đầy nước bùn nên chàng còn bị ngã một lần. Lúc trở lại phòng cả người chàng đã cực kỳ chật vật. Cúi đầu nhìn quần áo bị bẩn, Ngôn Thượng thở dài.

Qua nửa khắc sau chàng thay một bộ quần áo mới rồi ngồi trước bàn, giật mình ngồi hồi lâu mới lau mặt để bản thân bình tĩnh lại.

Chàng mở trang giấy trên bàn ra bắt đầu luyện chữ, coi như tu thân dưỡng tính. Sau khi tới Trường An chàng kết giao được với Vi Thất Lang, đồng thời học đươc biện pháp này.

Con cháu thế gia đại tộc đều viết chữ rất tốt, Vi Thất Lang nói với chàng muốn viết đẹp thì không có cách nào khác, chỉ có thể luyện hàng ngày. Con cháu nhà nghèo nhìn đám con cháu thế gia mà hâm mộ, nhưng con cháu thế gia phải học rất nhiều, vì thế tài học xa hơn là đương nhiên.

Từ sau lúc đó mỗi ngày Ngôn Thượng đều kiên trì luyện chữ. Lúc tâm tình không tốt chàng sẽ mở giấy ra luyện chữ.

Hiện giờ, chấm bút xuống nghiên mực, chàng viết mấy trang chữ to, sau đó cảm xúc của chàng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, khiến chàng có thể tự hỏi bản thân vài việc.

Chàng lại lấy ra một tờ giấy khác, trầm mặc hồi lâu sau đó viết ba chữ “Phùng Hiến Ngộ”. Sau đó, chàng bắt đầu viết ra những gì mình biết được về Phùng Hiến Ngộ, hắn là người thế nào, quê quán ở đâu, tổ tiên làm gì, tới Trường An bao lâu, ngày thường tính tình như thế nào, cùng người nào có giao tiếp…… Nếu Phùng Hiến Ngộ mà có mặt ở đây lúc này thì sẽ cực kỳ sợ hãi. Bởi vì những phân tích của Ngôn Thượng về hắn là cực kỳ chuẩn.

Sau khi viết hết mọi thứ chàng biết về Phùng Hiến Ngộ lên giấy, Ngôn Thượng lại trải một tờ khác ra, bắt đầu viết tên những người bạn chàng quen khi tới Trường An. Có người thông qua bản thân, có người qua lão sư, sư huynh đệ…… Toàn bộ mạng lưới quan hệ đều bày ra, kỳ thật nhìn cũng có chút khủng bố.

Chàng muốn nhìn xem loanh quanh một vòng có người nào thật sự có thể liên hệ với trưởng công chúa hoặc có liên hệ với vị quan đại thần quyền cao chức trọng nào đó không.

Nếu người khác nhìn thấy những cái tên chàng viết ra thì khẳng định là không thể tưởng tượng được Ngôn Thượng tới Trường An mới hơn một tháng mà đã quen biết nhiều bạn bè như thế. Chàng am hiểu làm quen, kết giao, đó là bản lĩnh thật chứ không phải lời nói suông. Nửa tháng trước Mộ Vãn Diêu châm chọc nói chàng là “Người bận rộn” cũng là vì chàng không chỉ nhìn chằm chằm phủ Đan Dương công chúa.

Chàng có quá nhiều bạn bè, cần phải đối đáp lại bọn họ cho thỏa đáng.

Nhưng lúc này mạng lưới quan hệ đặt trước mặt chàng, Ngôn Thượng lại ném bút nhìn chằm chằm tờ giấy tràn ngập tên người với người, tinh thần có chút uể oải. Rốt cuộc khởi điểm của chàng quá thấp, thời gian quá ngắn, cho dù quen được nhiều bạn bè thì lúc này cũng không có ai có thể giúp đỡ chàng.

Ngôn Thượng vò đám giấy thành một nắm, tạm thời bỏ qua một bên. Chàng dựa vào giá sách, mệt mỏi lấy tay áo che mặt, nhắm mắt lại. Chàng bất giác mặc sức tưởng tượng, nếu mình quen nhiều người hơn, nếu những người đó đều có quyền lực như Đan Dương công chúa vậy thì chuyện này hẳn sẽ cực kỳ đơn giản, cũng tiện hơn nhiều……



Mộ Vãn Diêu nổi giận đùng đùng trở lại phủ công chúa, sau đó nàng tức giận một buổi chưa. Có lẽ vì tâm tình không tốt, cũng có lẽ nàng đã uể oải đến cực điểm nên trời mới tối nàng đã đi ngủ.

Tức giận bất bình, nàng cảm thấy mình bị trưởng công chúa đánh vào thể diện thế nên Mộ Vãn Diêu tức giận cả một ngày, cho dù ngủ cũng không cảm thấy khá hơn tí nào. Trong giấc ngủ nàng mơ thấy một sự kiện phát sinh trong hai năm hòa thân kia ——

“Phu quân! Phu quân!” Ô Man Vương bước di giữa đống lều bạt, công chúa của Đại ngụy nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo bước chân không kiên nhẫn của nam tử cao lớn phía trước. Nàng ngã trên mặt đất, đám người Ô Man xung quanh chỉ dùng ánh mắt chê cười mà nhìn nàng, thỉnh thoảng còn có ánh mắt thương hại.

Mộ Vãn Diêu 16 tuổi ngã ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn thấy Ô Man Vương chần chờ ngừng bước. Nàng bắt lấy cơ hội này túm chặt lấy tay áo hắn cầu xin: “Nùng Hoa là thị nữ theo ta từ nhỏ! Phu quân, ngươi trả nàng cho ta đi, ta, ta có thể giúp phu quân tìm mỹ nhân khác……”

Ô Man Vương đã 30, 40 tuổi, thân hình cao to, người đầy hình xăm, trông như con sư tử uy vũ. Hắn buồn cười quay đầu nhìn cô vợ ngây thơ dưới chân mình nói: “Bổn vương chỉ muốn một thị nữ của ngươi mà ngươi còn muốn đổi ư? Đổi đến đổi đi chẳng phải vẫn là người của ngươi sao?”

Hắn có lệ nói: “Ngày mai bổn vương sẽ trả thị nữ của ngươi về.”

Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn. Ở nơi xa, hai tên Ô Man cường tráng đang lôi kéo một thị nữ xinh đẹp. Thị nữ kia vừa giãy dụa vừa kêu khóc: “Điện hạ, điện hạ cứu ta ——”

Mộ Vãn Diêu lấy hết can đảm cầu xin lần nữa: “Không được. Phu quân mau trả nàng cho ta. Ngày mai không được, nửa canh giờ, chỉ nửa canh giờ……”

Nàng đau khổ cầu xin, vạt áo quét trên mặt đất dính từng vết bẩn. Trước khi hòa thân nàng chỉ là một cô công chúa nhu nhược, sau khi hòa thân lại chỉ là con rối cho người ta mặc sức sắp đặt.

Nàng quá nhu nhược, nàng căn bản không tranh nổi với Ô Man vương cường thế…… Nhưng thị nữ của nàng thì không được! Thật sự không được!

Đám người xung quanh như đang xem náo nhiệt khiến người ta cảm thấy chật vật không chịu nổi. Công chúa quỳ trên mặt đất bỗng nhiên rút một con dao từ trong tay áo đâm về phía Ô Man Vương đang kinh ngạc phía trước……

“Điện hạ! Điện hạ!”

Nàng chịu đủ rồi! Nàng muốn giết tên phu quân này. Nhưng nàng quá nhu nhược, dùng hết sức đâm người cũng chỉ khiến kẻ kia bị thương cánh tay. Sau đó nàng bị nhốt lại, ngoài đưa thức ăn đám người Ô Man kia còn nói Ô Man Vương rất tức giận, tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.

“Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!” Mộ Vãn Diêu khóc lóc đập cửa.

Mãi đến hai ngày sau, con trai cả của Ô Man Vương là Mông Tại Thạch mới mở một khe cửa sổ ra, có chút đồng tình nói với nàng: “Thị nữ kia của ngươi đã chết. Ngươi đừng khóc nữa, vô dụng mà thôi.”

Mông Tại Thạch thở dài: “Công chúa, ngươi quá yếu. Nếu ngươi không thể mạnh mẽ hơn thì người bên cạnh ngươi sẽ cứ thế biết mất hết.”

Thiếu nữ bị nhốt ở trong phòng, cả người dựa vào tường ôm đầu gối, ngửa đầu nhìn Ô Man Vương tử đang nói chuyện với mình qua khe cửa sổ. Mái tóc dài của nàng tán loạn, cả người dính nước bùn, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói mang theo đồng tình của thiếu niên kia ——

“Thị nữ kia của ngươi đã chết.”

Kỳ thật lúc trước cũng đã chết mấy người, lúc sau cũng sẽ chết thêm nhiều người. Nhưng chỉ có Nùng Hoa chết là khiến Mộ Vãn Diêu lập tức hỏng mất. Nàng hoài nghi bản thân đã làm sai cái gì mà đến người bên cạnh cũng không bảo hộ được……

Công chúa Đại Ngụy vốn cao cao tại thượng, nàng có nhu nhược chút cũng không sao bởi vì đã có người bảo hộ nàng. Nhưng tới Ô Man rồi, đám người dã man này căn bản chẳng coi nàng ra gì…… Bọn họ nhục nhã, tra tấn nàng, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ……

Mông Tại Thạch lại cất tiếng nói: “Ngươi phải mạnh mẽ lên.”

Cách cửa sổ hắn huýt sáo, duỗi tay với nàng rồi cười như không cười: “Thế nào, cùng ta hợp tác nhé, công chúa?”



Mộ Vãn Diêu bỗng chốc bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nàng mở mắt ra phát hiện trái tim mình vẫn còn đập mãnh liệt, cả khuôn mặt nóng bỏng vô cùng. Nàng che ngực lại, bỗng dưng mày giãn ra, trong lòng hạ quyết tâm.

Mộ Vãn Diêu đi chân trần xuống giường sau đó gọi thị nữ bên ngoài: “Cùng ta đến trong phủ của trưởng công chúa! Ta tuyệt đối không thể cứ để mặc như thế được!”

“Nàng ta có thể vì Phùng lang của mình tranh thủ vị trí của người khác nhưng không thể đụng tới người của ta!”

Ngọn đèn dầu trong phủ công chúa dần sáng lên, thị nữ Xuân Hoa cùng hộ vệ Phương Đồng đều đi tới. Xuân Hoa bận rộn hầu hạ công chúa, biết công chúa muốn đến phủ trưởng công chúa, nàng ta cực kỳ sợ hãi. Lúc công chúa gọi nàng vào nhà nàng đã nắm chặt thời gian dặn dò Phương Đồng vài câu, ngàn vạn không thể để công chúa làm việc ngốc được.



Trong chùa Vĩnh Thọ, mưa đẩy cửa sổ ra một chút, mưa rơi vào khiến Ngôn Thượng đang ngủ gật trên bàn bừng tỉnh dậy. Chàng xoa xoa trán, đứng dậy đóng cửa sổ nhưng vừa mới đứng trước cửa sổ thì chàng bỗng nhiên bất động. Bởi vì chàng nhìn thấy Phương Đồng cưỡi ngựa xuyên quan màn mưa đêm mà đi đến phía này.

Hai người cách cửa sổ nhìn nhau. Phương Đồng chắp tay nôn nóng nói: “Ngôn Nhị Lang, việc này vì ngươi mà dựng nên, ngươi không thể mặc kệ được! Công chúa nhà ta vì ngươi mà đang muốn tìm trưởng công chúa tính sổ kia kìa…… Hiện tại cách hừng đông còn vài canh giờ, nàng muốn danh ngạch được sửa lại!”

Trong mắt Ngôn Thượng có chút ngơ ngẩn.

Phương Đồng gọi: “Ngôn Nhị, Ngôn Nhị Lang? Ngươi sẽ không để công chúa nhà chúng ta vì ngươi mà đắc tội người không nên đúng không?”

Ngôn Thượng hoàn hồn, vội vàng nói: “Tất nhiên là không!”

Phương Đồng thở phào nhẹ nhõm, Ngôn Thượng thì mở cửa ra nói: “Hộ vệ Phương, ngươi cưỡi ngựa tới đây sao? Cho ta mượn ngựa của ngươi một chút!”



Mưa đêm rào rạt.

Phía trước xe ngựa có treo đèn lồng, trong màn mưa đèn lồng lay động, ánh lửa hắt trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe ngựa lăn trên mặt đất.

Xe ngựa đến bên ngoài cung quan của Lư Lăng trưởng công chúa, Xuân Hoa cầm ô, Mộ Vãn Diêu mặc một thân váy hoa xuống xe ngựa, đứng bên ngoài ngửa đầu nhìn tòa phủ trạch mình rất ít khi tới. Thủ vệ trước cửa nghi hoặc nhìn Đan Dương công chúa giá lâm, không biết Đan Dương công chúa đêm khuya tới chơi là vì sao.

Khuôn mặt nàng lãnh đạm, hít sâu một hơi sau đó nâng bước muốn đi lên bậc thang. Đúng lúc này trong màn mưa phía sau truyền đến tiếng vó ngựa rung động, có người gấp gáp gọi nàng ——

“Điện hạ!”

Mộ Vãn Diêu luôn chuyên tâm, chưa bao giờ để ý tới những kẻ không có liên quan. Xuân Hoa cũng đã quay đầu lại nhìn mà nàng thì vẫn nhấc tà váy dẫm lên bậc cầu thang. Đang muốn bảo thủ vệ vào thông báo thì phía sau có một bàn tay duỗi tới, cầm lấy cổ tay nàng. Vì sức lực của người phía sau quá lớn, Mộ Vãn Diêu lại đứng ở bậc thang nên nàng bị kéo một cái lảo đảo ngã về phía người đằng sau.

Chóp mũi nàng đụng phải lồng ngực mang theo hơi ẩm của một vị lang quân. Trái tim chàng đập cực kỳ nhanh, lúc nàng sắp đụng vào ngực chàng và nguy cơ sẽ bị gãy mũi thì lại bị chàng ôm lấy bả vai. Cùng đứng trên một bậc thang, hai người giống như ôm nhau đứng trước cửa cung quan.

Mộ Vãn Diêu đứng ở bậc thang, cùng Ngôn Thượng nhìn nhau. Biểu tình trong mắt chàng thực phức tạp lại mê mang, mang theo vài phần đánh giá giống như không quen biết nàng. Trong đó còn có ánh lửa, dần sáng lên.

Trong màn mưa đêm, chàng ôm vai nàng, chậm rãi cúi người dán bên tai nàng ôn nhu thấp giọng nói: “Ta biết ngài muốn làm gì, ta có biện pháp tốt hơn, ngài đi với ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play