Lúc xuống xe ngựa bá tánh Nam Hải bá tranh nhau vây xem. Bọn họ chưa bao giờ gặp được vị công
chúa nào tới chỗ này, giờ được nhìn thấy bộ dạng cao quý, mặc vàng đeo
bạc của nàng khiến bọn họ kính ngưỡng vô cùng.
Sau lễ đón đơn giản, Mộ
Vãn Diêu đến nhà riêng của Nam Hải huyện lệnh Lý Chấp để bái kiến cậu
mình. Lý Chấp làm sao dám để công chúa thật sự hành lễ với mình. Mộ Vãn
Diêu chỉ mới uốn gối đã khiến Lý Chấp vội đi ra đỡ.
Cậu cháu hai người nhìn
nhau, đều cảm thấy thời gian qua nhanh, từ lần từ biệt ở Trường An ba
năm trước, bọn họ đều đã thay đổi nhiều. Mộ Vãn Diêu đã không còn là cô
công chúa 14,15 tuổi mềm mại đáng yêu, ngây thơ mờ mịt, mà Lý Chấp cũng
đã có cháu, hiện giờ ba thế hệ cùng ở một chỗ.
Lý Chấp là một văn nhân
thiên về gầy gò, ông ta mời cháu ngoại mình ngồi xuống sau đó để thị nữ
bưng trà rót nước: “Tháng 10 đện hạ tới Lĩnh Nam nên thần vẫn ngày đêm
ngóng trông, nhưng đã hơn một tháng mới thấy điện hạ, quả là không dễ
dàng.”
Mộ Vãn Diêu hơi hơi mỉm
cười nói: “Người nhà cả, cữu cữu không cần quá khách sáo với ta. Lúc
tháng 10 ta bệnh một hồi nên không thể không dừng chân ở trấn Sa Thủy để tĩnh dưỡng. Để cữu cữu phải lo lắng rồi.”
Lý Chấp quan tâm hỏi: “Thần có nghe nói chuyện này nhưng không hiểu lắm, điện hạ giải thích rõ hơn một chút được không?”
Mộ Vãn Diêu kể chuyện
mình muốn tìm Bạch Ngưu Trà mang về Trường An cho ông ta nghe. Lúc nàng
vừa tới đây đã hỏi rõ, người Nam Hải bên này cũng không rõ về cây trà
này lắm, có thể thấy nàng đã được thứ tốt.
Lý Chấp vỗ về râu, giống
như suy tư gì đó nói: “Đúng là mưu mẹo đường hoàng. Thần mơ hồ nghe nói
Ngôn Nhị Lang kia mới 17 nhưng thủ đoạn đúng là không tồi.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra. Nàng suy nghĩ chi tiết về chuyện mình tìm cây trà sau đó bật cười nói: “Cữu
cữu đang nói cái gì? Cái gì mà mưu mẹo đường hoàng? Chuyện này liên quan gì tới Ngôn Nhị Lang?”
Lý Chấp thâm sâu nhìn về
phía Đan Dương công chúa. Không nói đứa cháu gái không hiểu chính trị
này mà chính ông ta nghe xong chuyện này cũng chỉ có thể than một tiếng
“Mưu mẹo đường hoàng”. Mà đã là mưu mẹo đường hoàng thì chính là ngươi
chẳng thể đổ lỗi cho người khác, cũng chẳng thể nói họ sai.
Lý Chấp chỉ điểm cho
nàng: “Ngôn Nhị Lang kia từng tự mình nói cho ngài về chỗ thú vị của
Bạch Ngưu Trà, nếu không nằm ngoài dự kiến của thần thì trước khi ngài
tự lộ thân phận, hẳn là hắn đã quanh co lòng vòng đoán ra được thân phận của ngài rồi. Nếu hắn đã tự mình hiến Bạch Ngưu Trà cho ngài thì sao
tiễn Phật không đưa đến Tây Thiên luôn, dứt khoát đưa cây trà cho ngài
mà còn cố tình để ngài tự mình đi tìm?
Hắn đã là người địa
phương, chẳng lẽ hắn không biết nơi đó có ổ rắn và cỏ quỷ sao? Sao có
thể nói rằng vì hắn ít qua bên đó nên không rõ ràng được? Hắn hẳn là rất rõ mới phải. Thần đoán mặc dù lúc ấy thần không phái người đi tìm ngài
thì Ngôn Nhị Lang sẽ tất tìm một cái cớ để tới nơi đó giúp ngài. Nhưng
chuyện này chẳng ai nói được hắn bởi vì chuyện ngài có đi tìm cây trà
hay không là do ngài, rắn cắn người hay không cũng chẳng do hắn.
Hắn muốn thành ân nhân của ngài sau đó leo lên cái cây đại thụ là ngài đó.”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn:
“Leo lên ta làm cái gì…… À, đúng rồi.” Trong nháy mắt nàng đã hiểu. Trở
thành ân nhân cứu mạng của nàng thì sau khi nàng đi rồi đám quan viên
Lĩnh Nam bên này tất nhiên sẽ chú ý tới Ngôn gia. Ngôn Thạch Sinh một
lòng hướng đến khoa khảo, muốn dùng phương thức này để thành công.
Buồn cười!
Lý Chấp quan sát biểu
tình của Mộ Vãn Diêu, thấy thần sắc nàng lạnh lẽo thì tò mò hỏi: “Thần
cho rằng hắn leo lên điện hạ là muốn cưới điện hạ chứ? Nhưng Ngôn Nhị
Lang cho rằng một kẻ thư sinh nơi quê mùa như hắn có thể cưới công chúa
sao? Cái này tựa hồ không hợp với tài trí của hắn.”
Mộ Vãn Diêu cười lạnh:
“Hắn làm gì có muốn cưới công chúa, hắn là muốn được đám quan viên năm
sau đề cử đi Trường An thi khoa khảo mà thôi!”
Lý Chấp cứng họng, sau đó bật cười.
Mộ Vãn Diêu nói: “Cái kẻ
này thi phú đúng là lung tung rối loạn không đáng nhắc tới! Nếu hắn có
thể dựa vào tài học nhận được danh ngạch của châu khảo thì ta sẽ đổi
sang họ của hắn! Hắn dám đùa bỡn ta trong lòng bàn tay……”
Mộ Vãn Diêu nghiến răng
nghiến lợi, càng nói càng giận, còn đập chén trà lên bàn khiến nó suýt
đổ nghiêng. Mệt nàng còn cho rằng Ngôn Thạch Sinh đối với chính mình……
Mệt nàng trước khi chia tay còn nảy sinh áy náy với chàng……
Mộ Vãn Diêu cao giọng cả
giận nói: “Người đâu, đi trấn Sa Thủy tìm Ngôn Nhị Lang, đem hắn……” Dặn
được một nửa thì Mộ Vãn Diêu lại bỗng dưng ngừng lại. Nàng nhớ tới trước khi chia tay chàng bị đè ở vách xe, mặt mày đỏ ửng, hơi thở dồn dập.
Chàng bị cưỡng bách một lúc lâu mới động tình nhưng đúng lúc chàng muốn
ôm lấy nàng thì lại bị nàng không chút nể tình đẩy xuống……
Mặt Mộ Vãn Diêu đỏ lên,
cố che giấu bằng cách uống một ngụm trà nhưng lại bị nước trà nóng làm
cho mặt càng hồng hơn, giống như bôi phấn.
Toàn bộ quá trình đó Lý Chấp đều để ý, mặt cười cười.
—
Vì phát hiện mình bị Ngôn Thạch Sinh lợi dụng một phen nên tâm tình Mộ Vãn Diêu cực kỳ bất
thường. Nàng nhịn hồi lâu nhưng vẫn không nhịn được tức giận. Đến bữa
tối công chúa nghẹn cả một ngày rốt cuộc cũng để hộ vệ Phương đi một
chuyến.
Nàng để Phương Đồng đi trấn Sa Thủy hung hăng mắng Ngôn Thạch Sinh hai canh giờ!
Mộ Vãn Diêu cười nguy
hiểm nói: “Tốt nhất là khuya khoắt ngươi hẵng đến gõ cửa, lôi hắn từ
trong ổ chăn ra mắng hai canh giờ cho ta. Như thế mới giải hận trong
lòng ta được.”
Giữa trưa ngày tiếp theo
Phương Đồng trở về, sau khi ra roi thúc ngựa lên đường hắn mệt mỏi miêu
tả cho Mộ Vãn Diêu là Ngôn Nhị Lang nửa đêm bị gọi dậy mắng thì bất đắc
dĩ và kinh ngạc đến cỡ nào.
Mộ Vãn Diêu nghe nói Ngôn Thạch Sinh kinh ngạc và bất đắc dĩ thì phì cười. Cuối cùng nàng cũng
tha thứ cho chàng, lúc này mới nhớ ra sổ con mà chàng đưa cho mình trước khi chia tay. Mộ Vãn Diêu lại đi tìm Lý Chấp, đưa sổ con mà Ngôn Thạch
Sinh viết về cách đối phó Ô Man cho ông ta. Mộ Vãn Diêu muốn giải quyết
chuyện Mông Tại Thạch nên mới vội vã tới Nam Hải hỏi chuyện Lý Chấp.
Cậu nàng từng chưởng quản mười vạn biên quân, lại ở trung tâm chính trị Trường An đấu đá một thời gian. Sách lược của Ngôn Thạch Sinh có dùng được không thì phải để Lý
Chấp xem qua Mộ Vãn Diêu mới có thể yên tâm.
Cũng không phải vì Lý
Chấp yêu thương đứa con gái út mà chị gái mình để lại mà là về mặt chính trị, khi Mộ Vãn Diêu trở về Trường An cần dựa vào Kim Lăng Lý thị, mà
Kim Lăng Lý thị muốn xoay người cũng phải dựa vào Mộ Vãn Diêu ở Trường
An chu toàn. Hai bên cùng có lợi, cùng trên một con thuyền.
Lý Chấp nhìn sổ con kia, trong mắt dần sáng lên nói: “Đáng tiếc.”
Mộ Vãn Diêu khẩn trương: “Như thế nào?”
Lý Chấp nói: “Nếu không
phải ngài nói Ngôn Nhị Lang này một lòng muốn đi Trường An thì thần thật sự muốn thu hắn đến bên người làm mưu sĩ. Ngài chưa bao giờ nói với hắn về tình huống Ô Man nhưng chính hắn lại đoán được tám chín phần mười.
Nhân vật cỡ này tiền đồ đúng là không nói chơi được.”
Khóe miệng Mộ Vãn Diêu
nhẹ nhàng cong lên, giống như cậu đang khen nàng không bằng. Nhưng nàng
lại ghét bỏ nói: “Có cái gì hiếm lạ chứ? Bảo hắn viết thơ phú thì chính
là giống như giết hắn. Ta thấy hắn dùng tâm cơ muốn đi Trường An đến như vậy nhưng đến đó rồi vẫn phải thi thơ phú. Hắn muốn đậu tiến sĩ đã khó, ta thấy hắn chẳng có bản lĩnh gì khác đâu.”
Lý Chấp lắc đầu cười
cười, không để ý đến công chúa mạnh miệng. Ông ta cầm sổ con nói: “Trong số những kế sách của Ngôn Nhị Lang có một cái không tồi, thần sẽ dùng.
Tuy thần đã không chưởng quản biên quân nhưng trong đó có vài người vẫn
nghe lời thần. Có kế này thì thần sẽ có thể giúp điện hạ giải quyết Ô
Man Vương. Ít nhất trong một năm Ô Man Vương chẳng có thời gian rảnh mà
quấy rầy điện hạ đâu.”
Ánh mắt Mộ Vãn Diêu trong trẻo, sóng sánh như nước. Đến bậc trưởng bối như Lý Chấp nhìn nàng cũng cảm thấy nàng xinh đẹp mỹ lệ, vì thế giọng điệu cũng ôn nhu một chút:
“Điện hạ chịu khổ rồi, nhưng ngài yên tâm, nếu ngài đã từ Ô Man trở về
thì thần tuyệt đối sẽ không để ngài phải trở lại nơi hoang dã đó nữa.”
Mộ Vãn Diêu có lệ mà nói
lời cảm tạ. Trong lòng nàng biết rõ ngày đó nàng gả đi Ô Man chính là
kết quả mà người cậu này đã thương lượng với mẹ nàng. Khi đó Lý thị phải hy sinh nàng thì mới được quyền lên tiếng ở Trường An. Hiện tại Lý thị giúp nàng cũng là vì Lý thị ngày sau có thể xoay người.
Chỉ là vì ích lợi mà thôi. Nếu nàng cảm thấy cậu đang đau lòng nên mới giúp mình thì quả thực là quá ngốc rồi.
Quả nhiên nói xong việc
này Lý Chấp đã thuận miệng nói đến hôn sự của nàng. Ông ta cười hỏi:
“Chuyện xưa đã xong, điện hạ hiện tại vẫn đang tuổi hoa niên đẹp nhất, ở Trường An có yêu thích lang quân nào không? Nữ tử Đại Ngụy cũng không
có đạo lý gả cho người rồi không thể tái giá. Nhà bá tánh tầm thường có
thể mà công chúa như ngài lại càng có thể.”
Mộ Vãn Diêu chậm rì rì
nói: “Ta không có. Thái Tử điện hạ cũng đề cử không ít người cho
ta.” Bởi vì Thái Tử cũng muốn kéo nàng vào trận doanh, muốn lợi dụng thế lực của Lý thị sau lưng nàng.
Ánh mắt Lý Chấp chợt lóe, không tỏ ý kiến gì. Hiển nhiên Lý thị đã ngầm đồng ý Mộ Vãn Diêu phụ
thuộc vào Thái Tử khi ở Trường An nhưng vẫn không muốn nàng và Thái Tử
thân cận thêm.
Lý Chấp nói: “Năm ngoái
trước khi tới Lĩnh Nam thần từng đi ngang qua Lạc Dương. Điện hạ cũng
biết họ Vi của Lạc Dương đúng không? Ngài không thể thành thân với con
dòng chính của Vi thị vì như thế bệ hạ sẽ đề phòng nhưng nếu là một đứa
con vợ lẽ thì bệ hạ hẳn sẽ chẳng nghi ngờ nhiều.
Lúc đó thần ở lại Lạc
Dương có gặp một thiếu niên thiên tài, là con vợ lẽ của Vi gia. Mẫu thân hắn là ngoại thất, sau khi về Vi gia cũng không được ưa thích. Thần có
thu hắn làm đệ tử, dạy hắn học vấn trong vài ngày. Trước khi chia tay
thần đã nói với hắn nếu hắn đi Trường An tham gia khoa khảo thì có thể
đầu nhập dưới trướng Đan Dương công chúa. Đến lúc đó điện hạ gặp hắn một lần, nếu cảm thấy có thể thì thành thân để hắn trở thành phò mã.”
Mộ Vãn Diêu im lặng một
lát mới nhẹ nhàng gật đầu. Lý Chấp thấy thái độ của nàng lãnh đạm thì
cũng nói thêm vài câu: “Điện hạ yên tâm, đệ tử thần nhìn trúng tuyệt đối không phải kẻ vô danh. Phong thái của hắn rất tốt, lại tài hoa hơn
người, nếu không bị Vi thị hàng năm chèn ép thì chẳng đến phiên thần thu mua hắn. Khụ khụ, nhưng điện hạ cũng không cần vội vã gả chồng, hai
người tìm hiểu trước, qua hai ba năm nữa thành thân cũng được.”
Kéo dài hai ba năm cũng được ư? Lời này của Lý Chấp quả là kỳ quái. Mộ Vãn Diêu kinh ngạc nhìn cậu mình hỏi: “Hắn tên là gì?”
Lý Chấp lời ít mà ý nhiều đáp: “Vi Thụ, ta lấy tên tự cho hắn là Cự Nguyên. Có lẽ hiện tại ngài
không có ấn tượng gì nhưng chỉ cần thấy Vi Cự Nguyên rồi thì sẽ biết
thần không phải đang chèn ép bắt ngài gả chồng. So với nhân duyên Thái
Tử tìm cho ngài thì Vi Cự Nguyên càng thích hợp trở thành lương xứng với ngài hơn.”
Mộ Vãn Diêu lại lần nữa
gật đầu. Lý Chấp thì nhìn chằm chằm nàng một lát mới hỏi: “Sao thế? ngài không muốn ư? Chẳng lẽ ngài có người mình thích? Đối phương là con cháu nhà quyền quý nào? Cữu cữu có thể giúp đỡ ngài xem xét một hai.”
Con cháu nhà quyền quý ư? Mặt mày Mộ Vãn Diêu cong cong.
Cùng Lý Chấp nói chuyện
cả một đêm, lúc này trăng đã treo đầu cành. Trong căn nhà thanh nhã, ánh sáng nhàn nhạt hắt lên mặt nàng, Mộ Vãn Diêu chống cằm, lông mi rũ
xuống, trong mắt là trăm ngàn sắc thái: “Cữu cữu hiểu lầm rồi, ta gả cho ai cũng được.”
Lý Chấp nhìn nàng hồi
lâu, trong mắt cũng có chút thương xót. Ông ta thấp giọng nói: “Có lẽ
qua nhiều năm nữa…… Ngài có người mình thích thì có thể hòa li gả cho
người thật lòng với mình. Nhưng hiện tại thì không được, ngài có hiểu
không, Diêu Diêu?”
Mộ Vãn Diêu thấy cậu mình nghiêm túc như thế thì nhịn không được xì cười: “Cữu cữu thật sự hiểu
lầm rồi, ta không thích ai hết. Trước kia không thích, về sau cũng không thích. Từ Ô Man trở về ta đã thề phải làm một vị công chúa tùy hứng xấu tính. Gả hay không gả với ta không sao cả.”
Nàng nghiêng mặt, ánh mắt cẩn trọng mà an tĩnh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ ——
Công chúa hòa thân rồi
còn trở về Trường An quả là không dễ dàng. Nàng không thể muốn gả cho ai thì gả. Cho nên nàng cũng sẽ chẳng thích ai. Nàng sẽ không để bản thân
thiệt thòi, để người bên cạnh phải chịu thiệt thòi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT