Huyện Lênh của Nam Hải là Lý Chấp đang ngồi trong nhà xem tin tức mới nhận được. Nơi này nói là
thanh tịch kỳ thật chính là hoang vắng. Nhưng Lý Chấp cũng không để ý
đến hoàn cảnh thô sơ, ông ta vừa xem tin tức vừa uống trà, thân hình
thon gọn, tay áo nhẹ nhàng đung đưa, có vài phần bộ dáng của nhà đại nho đương thời.
Trước đây lúc Hoàng Hậu
còn sống, Lý Chấp là người dẫn đầu Lý thị nhất tộc, dẫn dắt thế gia của
Trường An chống lại hoàng quyền. Nhưng Hoàng Hậu đã qua đời một năm, Lý
thị đã sớm bị hoàng đế biếm tới Kim Lăng, còn Lý Chấp thì bị biếm tới
tận Lĩnh Nam.
Đương kim hoàng đế là kẻ
khó lường. Lúc Hoàng Hậu còn trên đời ông ta và vợ mình đấu nhau tới
ngang tài ngang sức nhưng bà ta vừa qua đời, ông ta lại “Bi thương muốn
chết”. Lúc ấy ông ta để cả nước để tang một năm, thậm chí việc không
đuổi tận giết tuyệt Lý thị đã coi như nể mặt Hoàng Hậu.
Phải hay không chỉ có hoàng đế biết.
Dù sao Lý Chấp bị biếm
tới cái nơi chim không thèm ỉa này thì cuộc đời sợ là sẽ không còn cơ
hội xoay người nữa. Lúc này ông ta lật xem thư do cháu ngoại của ông ta
là Đan Dương công chúa Mộ Vãn Diêu gửi tới. Mộ Vãn Diêu muốn đích thân
đến thăm ông ta nhưng đến giờ vẫn không thấy người đâu. Mà nhắc tới đứa
cháu gái này, Lý Chấp uống một ngụm trà, cảm khái không thôi……
Cửa trúc phòng được đẩy
ra, Lý phu nhân vào nhà thêm trà cho chồng. Lý Chấp nhìn phu nhân tới
thì thuận miệng hỏi: “Công chúa lại đưa tin tới sao?”
Lý phu nhân nói: “Công chúa đã ba ngày này không đưa tin tới…… Lang quân, có cần phái người đi tìm không?”
Sắc mặt Lý Chấp khẽ biến, bất giác dùng ngón tay gõ lên bàn. Lĩnh Nam này cũng không phải nơi dễ
sống. Lúc trước khi ông ta vừa tới đây thì đứa con trai út thiếu chút
nữa là chết non. Mộ Vãn Diêu chỉ là một tiểu nương tử nũng nịu…… Lý Chấp nghĩ thế thì nói ngay: “Gọi Huyện thừa tiến vào, chúng ta sẽ phái người đi đón công chúa.”
Trưa hôm đó một đội kỵ sĩ từ Nam Hải rời đi, ra roi thúc ngựa đi đến Đại Dữu Lĩnh tìm Đan Dương công chúa.
—
Lúc này trong rừng sâu sương mù giăng mắc.
Mộ Vãn Diêu và đám Xuân
Hoa đang bước cao bước thấp đi giữa một mảnh núi rừng. Hộ vệ Phương Đồng để người ở lại phía sau coi xe ngựa còn mình thì đi bên người nàng. Bọn họ đã ở trong rừng vòng quanh mấy ngày, tất cả đều là để tìm cây Bạch
Ngưu Trà kia.
Trong lòng Mộ Vãn Diêu
mắng Ngôn Nhị Lang hết lần này đến lần khác. Chàng nói cho nàng về thứ
trà không chút tiếng tăm này làm gì? Nếu cây trà này có giá trị như thế
thì vì sao chàng không chủ động dâng cho nàng mà còn bắt nàng phải tự
mình đi tìm thế này?
Ngôn Nhị Lang đi tham gia khảo thí, nhưng ở trong lòng Mộ Vãn Diêu thì chàng thi cũng bằng không, còn chẳng bằng ở lại cùng nàng đi tìm cây trà.
Liên tục mấy ngày nay
sương mù trong núi càng lúc càng dày. Những kẻ ngoại lai như bọn họ lại
không cảm nhận được sự bất thường ở đây. Bọn họ chỉ thấy nơi này đi lại
không tiện, núi rừng rộng lớn. Đám hộ vệ đề phòng công chúa bị dã thú
tấn công hoặc rơi xuống nước chứ những thứ khác bọn họ không quá quan
tâm.
Hãm sâu trong rừng, Mộ
Vãn Diêu càng đi càng phiền lòng. Bỗng nhiên, Xuân Hoa đang đỡ nàng lại
buông ra chỉ tay về phía một vách đá đột nhiên nhô ra phía trước vui
mừng nói: “Nương tử xem! Đó có phải là Bạch Ngưu Trà chúng ta cần tìm
không?”
Mọi người nhìn theo hướng Xuân Hoa chỉ thì thấy một đám cây thấp nhỏ xanh um mọc lên từ vách núi, so với bức họa trong tay công chúa thì đúng là giống hệt. Bọn họ lập
tức phấn chấn hẳn lên, Mộ Vãn Diêu cũng lộ ra tươi cười nhiều ngày chưa
thấy: “Đi, cạnh gốc cây kia khẳng định cũng có vài gốc trà. Chúng ta đào vài gốc mang về Trường An. Sau khi đào được rồi chúng ta sẽ đi Nam Hải
gặp cữu cữu của ta.”
Xuân Hoa đang muốn đáp
lời thì bỗng nhiên bị một giọt nước nhỏ trúng trán. Nàng ta lau cái
trán, ngửa đầu lên nhìn không trung xám xịt lo lắng nói: “Nương tử, trời hình như sắp mưa.”
Mộ Vãn Diêu trấn an nàng ta: “Không sao, chúng ta đào xong sẽ về ngay, không mất nhiều thời gian đâu.”
—
Lúc này ở Quảng Châu, rất nhiều sĩ tử đang ra khỏi nơi tổ chức châu khảo, trong lúc nhất thời bọn họ đều có chút đầu nặng chân nhẹ, bước chân hoang mang.
Ngôn Thạch Sinh đứng ở
cửa nhìn đám sĩ tử đông đúc nối đuôi nhau đi ra rồi lại nghĩ tới Mộ Vãn
Diêu nói Lĩnh Nam bọn họ mỗi năm cũng không có nổi một hai sĩ tử được cử đến Trường An thì trong lòng bất giác thổn thức. So sánh với Trung
Nguyên phồn hoa thì Lĩnh Nam được coi là nơi không được “giáo hóa”. Một
người bị biếm tới nơi này thì chỉ có đường chết, làm gì dám hy vọng xa
vời gì?
Đây chính là làm ngược lại ý trời mà.
Chàng đi học nhưng chẳng
được ai quan tâm, cha chàng suốt ngày chỉ biết uống rượu. Ngôn gia dốc
toàn lực cho chàng đi học cũng chỉ vì nhà bọn họ ít người, không thiếu
chút tiền tài này và vì vóc người Ngôn Nhị Lang mảnh khảnh không thích
hợp xuống ruộng làm việc mà thôi……
Ngôn Thạch Sinh đang nghĩ tới đây thì có một đám sĩ tử đi phía sau chào hỏi với chàng. Ngôn Thạch Sinh cũng nhất nhất mỉm cười thăm hỏi bọn họ, còn chúc mọi người năm
nay có thể có kết quả tốt.
Kỳ thật đa số mọi người
đều biết mình sẽ không có ngày trúng cử, có điều Ngôn Thạch Sinh nói
chuyện ôn nhu dễ nghe khiến người ta như tắm trong gió xuân, vì thế mọi
người đều muốn kết giao và nói chuyện với chàng…… Lúc này có tiếng gọi
truyền đến từ phía sau: “Ngôn Nhị Lang, huynh còn chưa đi sao?”
Ngôn Thạch Sinh quay đầu
lại thấy người tới là thiếu niên thiên tài Lưu Văn Cát. Nhìn thấy Lưu
Văn Cát tới, nhóm thư sinh vây quanh nói chuyện với Ngôn Thạch Sinh sôi
nổi tránh né, ánh mắt lập lòe nói: “Ngôn Nhị Lang, ta còn có việc, ngày
khác lại nói chuyện nhé.”
Lưu Văn Cát đi tới nhìn
thấy bên người Ngôn Thạch Sinh trống trơn thì căn bản không nghĩ tới
những người kia là vì mình nên mới rời đi. Hắn nói: “Một đám đám ô hợp
thôi mà sao ngươi luôn cùng đám người không ra gì này trộn chung thế?”
Sắc mặt Ngôn Thạch Sinh
không thay đổi nói: “Lĩnh Nam là nơi nghèo túng, người đọc sách trong
thiên hạ sao lại phân có ích hay không? Lời này của Lưu huynh thật không có đạo lý.”
Trên khuôn mặt anh tuấn
của Lưu Văn Cát hiện lên một tia khinh miệt. Từ trước tới nay Ngôn Thạch Sinh không hề đắc tội ai, Lưu Văn Cát lại không giống thế. Những kẻ tài trí bình thường này sẽ mãi không ra khỏi Lĩnh Nam, lúc hắn rời khỏi chỗ này rồi thì tuyệt đối sẽ không trở lại đây nữa.
Tuy Lưu Văn Cát tự cao về tài học xuất chúng, nhưng cha hắn lại luôn ở trước mặt hắn khen Ngôn
Nhị Lang làm người xử thế khéo đưa đẩy. Cái này khiến Lưu Văn Cát nhìn
thấy Ngôn Thạch Sinh là có một cảm giác ghen ghét, đồng thời có cả khinh thường.
Lưu Văn Cát hỏi Ngôn Thạch Sinh: “Chúng ta thi phần viết thơ phú kia huynh làm thế nào? Năm nay có nắm chắc không?”
Ngôn Thạch Sinh nhìn ra
được ánh mắt đề phòng của Lưu Văn Cát với mình vì thế chàng chỉ mỉm cười nói: “Lưu huynh biết ta mà, từ trước tới nay ta không am hiểu thơ phú,
lúc nào viết cũng quy củ. Có Lưu huynh ở đây thì ta làm gì có tự tin nắm chắc?”
Khóe miệng Lưu Văn Cát
nhếch lên một chút. Nhưng hắn lại cảm thấy mình đắc ý quá cũng không tốt vì thế cũng vội giả vờ khen ngợi nói: “Kỳ thật huynh cũng rất lợi hại,
phụ thân ta thường khen huynh trước mặt ta. Nếu châu khảo được chọn hai
người thì ngoài ta ra người còn lại nhất định là huynh!”
Ngôn Thạch Sinh gật đật
đầu một cách thú vị, chàng nghe Lưu Văn Cát miễn cưỡng khen thì cũng
thấy có chút ý tứ. Lưu Văn Cát đi theo phía sau chàng nói: “Ngôn Nhị
Lang, huynh chuẩn bị về nhà ư?”
Ngôn Thạch Sinh gật đầu
nói: “Không dối gạt Lưu huynh, mấy ngày nay lên đường ta cực kỳ mệt mỏi, đang muốn về nhà ngủ bù một hồi.”
Trong lòng Lưu Văn Cát
vừa động, nghĩ tới thị nữ xinh đẹp mình gặp đươc ở nhà Ngôn Thạch Sinh.
Thị nữ kia và chủ nhân của nàng ở nhờ Ngôn gia, không biết lúc này bọn
họ có còn ở đó không? Lưu Văn Cát ngượng không dám hỏi Ngôn Thạch Sinh
nên chủ động kiếm cớ: “Nhà huynh gần hơn nên ta không về nhà mà tới nhà
huynh ở hai ngày sau đó mới về nhà có được không?”
Ngôn Thạch Sinh như suy
tư gì đó mà nhìn Lưu Văn Cát một cái. Trong chớp nhoáng, ở trong đầu
chàng nhanh chóng xâu chuỗi những dấu vết trong những ngày Lưu Văn Cát ở lại nhà mình. Trong lòng chàng cũng đã có suy đoán nhưng lại không thể
hiện ra ngoài mà chỉ ôn hòa nói: “Được.”
—
Mưa rốt cuộc cũng rơi xuống, kéo dài không ngừng.
Giống Mộ Vãn Diêu đoán,
bên cạnh vách đá có vài gốc trà mọc lên. Nàng sợ hộ vệ tay chân vụng về
làm hỏng cây trà nên cùng Xuân Hoa tự mình đào cây.
Mới đầu không có bất kỳ
chuyện ngoài ý muốn nào, lúc cây được đào lên mọi người đều thả lỏng
cảnh giác. Nhưng đúng lúc đó một con rắn chui từng dưới đất ra, lấy tư
thế nhanh như chớp mà phóng về phía hai bàn tay trắng nõn của hai nữ
lang……
Xuân Hoa hét thảm một
tiếng, bị con rắn kia cắn vào cổ tay. Nàng ta đá đánh còn rắn nhưng
không ném được nó ra, cổ tay truyền đến một cơn đau nhức! Mắt thấy con
rắn kia sắp chui vào ống tay áo Xuân Hoa thì một tiếng “Đinh” vang lên,
trước mắt nàng ta lóe bạch quang. Nhanh như chớp con rắn kia đã bị Mộ
Vãn Diêu rút chủy thủ từ trong tay áo ra chém rơi trên mặt đất. Nó run
rẩy hai cái rồi không động đậy.
Không ai nghĩ tới công chúa lại mang theo chủy thủ……
Hộ vệ Phương Đồng và
những người khác vây lên, một tay Phương Đồng kéo cánh tay bị rắn cắn
của Xuân Hoa thấy cổ tay trắng nõn của nàng ta nhanh chóng chuyển sang
tím, rồi đen……
Bọn họ khẩn trương nhìn
công chúa, thấy chủy thủ của nàng cắm trên thân rắn, còn nàng thì ngồi
xổm xuống, sắc mặt hơi trắng nói: “Ta không có việc gì.”
Nhưng Phương Đồng không
dám chủ quan bởi vì tiếp theo bọn họ nghe được bốn phương tám hướng
quanh đó vang lên từng tiếng “Tư tư”. Hắn ngẩng đầu, thị lực kinh người
nhìn thấu qua cành lá thấy một bầy rắn đang vọt tới…… Đám hộ vệ sôi nổi
rút kiếm, trên trán rịn đầy mồ hôi.
Mộ Vãn Diêu để người ôm
cây trà nàng đào được lên sau đó nhìn sang phía Xuân Hoa thì thấy nàng
ta đang dựa vào lòng Phương Đồng, trên mặt thấm mồ hôi lạnh, run rẩy
không ngừng. Mộ Vãn Diêu nhíu mày, nàng chỉ đọc được trong sách nói Lĩnh Nam nhiều rắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến……
Phương Đồng nói: “Công chúa, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!”
Mộ Vãn Diêu u ám nói: “Chỉ sợ khó mà ra được.” Sau đó nàng quyết đoán ra lệnh: “Đốt lửa!”
Cả người Xuân Hoa rét run lên, ý thức bắt đầu mơ hồ. Nàng ta được Phương Đồng đỡ vai, lúc này
miễn cưỡng nhắc nhở công chúa: “Mưa đang rơi…… Sợ là khó mà đốt lửa……”
Mộ Vãn Diêu im lặng đi về phía trước một bước, hạt mưa mịn màng rơi trên mi mắt nàng, trước mặt
là một mảnh mênh mông. Nàng nắm chặt chủy thủ, tay áo dài phất phơ, cả
người đứng trước mặt đám hộ vệ mắt lạnh nhìn bốn phương tám hướng ra
lệnh: “Đốt lửa!”
Phải giết cũng nhất định phải tìm được đường sống!
—
Mưa nhỏ không ngừng, sàn sạt suốt đêm.
Đến nửa đêm Ngôn gia nghe được tiếng đập cửa kịch liệt. Lưu Văn Cát cũng bị tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài đánh thức. Hắn vịn song cửa sổ nhìn thấy Ngôn Đại Lang cùng
Tam Lang đang đội nón cầm đuốc đi ra cửa, bên ngoài là một loạt quan
binh uy nghiêm đứng thành hàng.
Thủ lĩnh đám quan binh kia quát: “Công chúa đâu! Các ngươi giấu công chúa ở chỗ nào?”
Cha Ngôn run bần bật trốn ở trong phòng, căn bản không dám đi ra ngoài. Mà con gái út Ngôn Hiểu
Chu thì trốn phía sau hai người anh trai, khiếp đảm ló đầu ra hỏi: “Cái
gì công chúa?”
Đối phương không kiên nhẫn mà đẩy bọn họ ra quát: “Tránh ra!”
Ngôn Tam Lang hô: “Sao có thể tự tiện tiến vào nhà dân như thế? Đại ca, chúng ta mau ngăn bọn họ lại!”
Ngôn Thạch Sinh vừa về
nhà đã lập tức đi ngủ, lúc này chàng bị tiếng mưa rơi và tiếng thét to
bên ngoài đánh thức. Chàng khoác áo choàng, vừa ra đã thấy quan binh
đang xô xát với anh em mình, mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi. Chàng đứng
dưới mái hiên, áo bào tung bay, tóc dài nửa búi, đôi mắt đen bình tĩnh,
cất giọng trong trẻo nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngôn Hiểu Chu cũng sợ bọn họ đánh nhau, lúc này quay đầu thấy tiếng của nhị ca thì bất giác vui
vẻ cáo trạng: “Nhị ca, bọn họ muốn tìm cái gì mà công chúa ấy! Chúng ta
nào biết công chúa gì đâu?”
Ngôn Thạch Sinh hơi trầm mặc sau đó chậm rãi nói: “Ta biết.”
Đám người sắp đánh nhau tới nơi: “……!”
Chỉ một thoáng, mặc kệ là anh em nhà họ Ngôn hay quan binh được Huyện Lệnh Nam Hải phái tới đón
Mộ Vãn Diêu đều đồng loạt nhìn Ngôn Thạch Sinh. Đám quan binh đánh giá
chàng một lượt, thấy chỉ là một thư sinh thì tên thủ lĩnh cười dữ tợn
nói: “Xem ra lang quân này là người làm chủ trong nhà. Ngươi biết ta
đang tìm công chúa nào sao?”
Nói là tìm công chúa, kỳ
thật bọn họ cũng muốn nhân cơ hội ban đêm xông vào nhà dân đoạt chút
tiền tài. Ở nơi xa xôi này quan cũng là giặc cướp, nhiều khi chẳng phân
biệt được.
Ngôn Thạch Sinh nhìn đám
khách không mời mà đến này cười nói: “Các ngươi muốn tìm là Đan Dương
công chúa Mộ Vãn Diêu, người từng đi hòa thân ở Ô Man sau đó trở về sau
khi Ô Man phân tán đúng không?”
Ngôn Thạch Sinh lại nói: “Mấy ngày trước công chúa quả thật ở nhà chúng ta, nhưng nay đã đi rồi.”
Mọi người: “……!”
Ba đứa con khác của Ngôn gia bao gồm cả cha Ngôn trốn trong phòng đều ngơ ngẩn mà nhìn Ngôn Thạch Sinh ——
Cùng sống dưới một mái nhà, cùng ăn một chén cơm, sao người cùng người lại chênh lệch lớn như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT