Thế giới thật nhỏ bé, không ngờ dù đang ở một đất nước khác cũng xảy ra oan gia ngõ hẹp với Úc Nam, Louis không thích kiểu duyên phận này, y nói câu đó không phải đang nhận thua.

Mười mấy năm tan tan hợp hợp, từ thuở thiếu niên đã bắt đầu quan hệ mà vì cớ gì lại bị một cậu nhóc chặn ngang, Louis chắc mẩm là do bản thân sơ suất chứ không phải không bằng người ta.

Trong giọng nói của Louis chứa nỗi tiếc hận khôn nguôi: "Tôi cứ ngỡ cả đời này Cung Thừa không học được cách yêu nên luôn thử thăm dò mức giới hạn của anh ấy, hòng có được sự lo lắng để mắt từ anh, để xem rốt cuộc anh xem trọng tôi đến đâu. Nếu khi đó tôi hơi chủ động một bước thôi anh ấy sẽ không có cơ hội quen cậu ——" Louis tạm dừng xong nói, "Nếu không tận mắt nhìn thấy anh ấy không màng đến tôn nghiêm vì cậu, ngày một kéo dài mức giới hạn thì tôi cũng không tin nổi anh ấy đã học được."

Y gạt mớ tóc nhạt màu ra sau theo thói quen, quả là dáng vẻ tao nhã cao quý nhưng mồm miệng thì hằn học dọa người, "Được anh ấy dỗ, được anh ấy theo đuổi, được anh ấy nâng niu trên tay vô điều kiện... Những thứ này anh ấy học được từ trên cơ thể cậu. Ngẫm lại, chúng đều là những thứ tôi mơ ước, thứ mình vốn có cơ hội chiếm được lại vì sai lầm của bản thân mà chấp tay dâng cho kẻ khác, để cậu hưởng lợi nhặt hết mọi lần đầu tiên của anh ấy. Cậu nói đi... Nếu không phải tôi không hiểu được cách trân trọng thì làm gì đến lượt cậu?"

Con người này không biết làm từ vật liệu gì mà vẫn giữ được nụ cười tao nhã trong khi nói những câu như thế, khiến người ta muốn kéo chiếc mặt nạ giả tạo của y xuống để xem rốt cuộc người đằng sau mặt nạ đáng thương tới mức nào.

Vào lúc này mà Úc Nam lại nghĩ hóa ra... Louis chẳng từng có được thứ gì cả.

Xưa này những thứ Cung Thừa dành cho cậu cũng chỉ có một mình cậu được hưởng, tâm cậu như có gì đó sôi sùng sục.

Úc Nam trưởng thành hơn, mơn mởn tinh tế hơn trước kia, cậu nói bình thản không vui không ghét với Louis: "Nên anh nói với tôi những điều này là muốn chia sẻ anh sẽ ân hận cả đời à?"

Vẻ mặt Louis sượng cứng.

Luois cứ tưởng cậu bạn này sẽ không chịu nổi lời mỉa mai, đỏ mắt bỏ chạy, bị đánh bại tơi bời trước mặt y giống như lần trước.

Nào ngờ lại bị phản kích ngược lại.

"Nhưng mà chú ấy đã gặp được tôi rồi." Úc Nam phủi chồng sách xếp lại chúng, nói thêm, "Anh biết làm gì tiếp bây giờ? Không chấp nhận được sự thật hai người đã chia tay từ rất lâu, mà cũng không có cách nào phá hoại chúng tôi, bí quá không biết làm gì ngoài phán đại mấy câu nhạt nhẽo, để rồi làm một tên ghen ăn tức ở sống ngày qua ngày trong hối hận suốt đời à?"

Nụ cười của Louis tắt hẳn, đến giây phút này y vẫn cố gắng giữ sự tao nhã: "..."

Úc Nam nói thật lòng: "Anh đáng thương quá đi mất."

Nói xong cậu quay người đi về phía cuối kệ sách, tính về chỗ của hai người.

Giờ đây cậu không còn là cậu thiếu niên ngu ngơ không hiểu một chuyện gì, cậu biết hành vi như thế của Louis gọi là "điếm giả nai", chỉ người nào không tự tin mới mắc lừa.

Ai ngờ vừa đi đến cuối giá sách thì có người ôm eo cậu từ phía sau.

Cậu ngẩng đầu, hiển nhiên là Cung Thừa.

Cung Thừa không nói gì, chỉ hôn đỉnh đầu cậu rồi ôm cậu quay người lại.

Louis vẫn đứng đó không xa, mặt kinh ngạc, y tưởng cả hai đã chia tay, thế mà không ngờ Cung Thừa cũng ở nước F, còn ở bên Úc Nam, ngay tại tòa thư viện này.

Chứng tỏ... Cung Thừa vẫn luôn đợi chờ Úc Nam.

Cung Thừa cao hơn Úc Nam nửa đầu nhưng dáng người vạm vỡ hơn nhiều, gã chỉ đứng ở lối đi kệ sách mà khí thế cũng áp bức người ta. Từ tư thế bảo vệ kia không khó nhìn ra lòng yêu chiều của gã dành cho nhãi con, điều này trái ngược với sự thờ ơ của gã với người khác, thậm chí còn cau mày với Louis đã lâu không gặp.

Ngay sau đó gã lên tiếng không hề nể mặt: "Cậu nói sai rồi, dù không có Úc Nam thì những thứ đó cũng sẽ không dành cho cậu."

Bàn tay cầm sách của Louis khẽ run, khung cảnh này đâm nhói mắt y.

Cung Thừa nói: "Vì trên đời chỉ có một Úc Nam."

Tình yêu của gã tồn tại là vì Úc Nam.

Úc Nam nghe rõ mồn một.

Louis đứng chết trân, khí chất tự tin đầy ngạo mạn ban nãy như bị thổi hòa vào làn gió, biến mất không tăm tích, đúng là lời hồi đáp cho câu đáng thương Úc Nam vừa nói.

"Dù em làm gì cũng không có được ư?" Louis lẩm bẩm, "Nhưng em là người nhà anh xem trọng nhất mà..."

Với Cung gia, người nhà vĩnh viễn quan trọng nhất.

Đây là lời Cung Nhất Lạc từng nhấn mạnh với Úc Nam, là sự thật chẳng thể đổi thay.

Lần này giọng Cung Thừa trở nên rét lạnh: "Cậu đã quên cậu không còn là người nhà?"

Louis trắng bệch mặt: "Anh tưởng cho em một Cây Và Thiên Thừa là có thể chặt đứt triệt để mối quan hệ của chúng ta?"

Cung Thừa nói: "Đừng tưởng tôi không biết những chuyện cậu làm. Triển lãm tranh ở Hiệp hội Mỹ thuật, cuộc thi ở nước ngoài của Úc Nam... kết hợp với những lời đồn đại, cậu là người biết rõ nhất danh dự quan trọng thế nào với một người họa sĩ tương lai, cậu thật sự muốn hủy hoại em ấy."

Úc Nam giật mình, chuyện kia là do Louis làm?

Cậu không hề ngờ còn có một lớp này, hiện giờ bị bóc ra thì bất giác lạnh sống lưng, thủ đoạn như thế kia có thể nói là nham hiểm.

Còn cả... Khi đó Cung Thừa đột nhiên giao Cây Và Thiên Thừa cho Louis, cậu đoán là Cung Thừa muốn chứng minh điều gì đó với cậu, quả đúng là... thật?

"Anh không có bằng chứng." Louis nói miễn cưỡng, "Anh không hề có bằng chứng!"

Cung Thừa không đếm xỉa câu cãi cố của y: "Nể mặt cha cậu qua đời vì tôi, tôi chỉ thu hồi Cây Và Thiên Thừa, không làm cậu mất đi tất thảy. Nhưng tôi hi vọng cậu sống yên phận quãng đời còn lại ở nước F, không còn dính dáng đến Cung gia."

Không đợi Louis kịp phản ứng, cũng có thể y đã run bần bật.

Một người kiêu ngạo mà bị phá hủy nền móng bồi đắp cho sự kiêu ngạo thì tương đương với mất đi mọi thứ quan trọng nhất với người đó.

Cung Thừa không đếm xỉa, gã cúi đầu hỏi Úc Nam: "Em còn muốn tìm sách gì không?"

Úc Nam cũng không nhìn Louis nữa, lắc đầu: "Không, tôi tìm thấy hết rồi."

Cung Thừa nói: "Ta đi thôi."

Louis đứng sau bỗng mở miệng: "Hai người không phù hợp. Không chỉ tuổi tác mà thân phận, địa vị đều không phù hợp! Cậu ta nhỏ hơn anh rất nhiều, ắt sẽ có một ngày cả hai chia tay, đến lúc đó chỉ có nước thảm hại hơn chúng ta trước kia!"

Cung Thừa dừng chân: "Không liên quan gì đến cậu."

Nói xong gã nắm tay Úc Nam, cả hai băng qua mấy kệ sách.

Tứ phía yên tĩnh, nếu họ nói thêm gì nhân viên thư viện sẽ đến đuổi đi. Thư viện không phải nơi tốt để trả đũa bạn trai cũ, tất nhiên cũng không phải nơi thích hợp thể hiện tình tứ.

Họ dọn đồ, đi ra trước thư viện.

Vừa nãy lúc ở trong Cung Thừa nhìn ra Úc Nam còn nhiều điều muốn hỏi.

Cung Thừa nhéo tay cậu khen ngợi trước: "Nãy em làm tốt lắm, mai sau cũng phải tin tưởng tôi vậy đấy."

Úc Nam cúi đầu, lạ thay chẳng hỏi gì cả.

Cung Thừa khựng lại, gã nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau đó ở nhà lớn Cung, ý cười vụt tắt: "Nam Nam... Tôi không biết sẽ gặp phải chuyện thế này tại đây."

Úc Nam cầm ngược lại tay gã, nói: "Chúng ta về thôi."

(Truyện chỉ đăng ở wattpad và wordpress dauhacmieu)

Một cuộc hẹn hò vui vẻ ở thư viện lại biến thành thế này, thật ra hai người đều khá khó chịu, đặc biệt là Cung Thừa.

Trời cao biển rộng thế mà lại vấp phải gai nhọn trong lòng Úc Nam, ngay tại lúc cả hai mới vừa thử tái hợp thì chiếc gai ngọn cũng xuất hiện.

Nhưng Úc Nam vẫn không hỏi gì, trên đường về còn ghé tiệm bánh mì mua một ít bánh mì.

Bánh mì cậu chọn không hợp sở thích của cậu, Cung Thừa hiểu dạ dày cậu hơn, chọn lại lần nữa mới đi về.

Quay về nhà trọ ấm áp, Cung Thừa rót hai tách trà, đưa một tách cho Úc Nam: "Em có gì muốn hỏi tôi?"

Úc Nam ngồi xuống sofa, cậu nhận chén trà ủ ấm trong tay, bấy giờ mới lên tiếng: "Chú nghĩ chúng ta sẽ chia tay chứ?"

Cậu ngẩng đầu, trong mắt có sự mông lung, "Vì tôi nhỏ hơn chú rất nhiều, lần này dù chúng ta thành công bên nhau thì chú có nghĩ chúng ta vẫn sẽ chia xa không?"

Cung Thừa không trả lời thẳng thắn câu cuối của Louis mà nói "Không liên quan gì đến cậu".

Đó chứng tỏ thực chất Cung Thừa cũng không có lòng tin với cậu, cũng nghĩ về sau có khả năng họ sẽ chia tay ư?

Cung Thừa khá bất ngờ trước câu hỏi ấy.

Gã tưởng Úc Nam sẽ tra hỏi chuyện về Louis hay tra hỏi chuyện về Cây Và Thiên Thừa, không ngờ Úc Nam lại quan tâm điều này.

Cung Thừa còn đang châm chước từ ngữ thì bị Úc Nam ngắt ngang dòng suy nghĩ, cậu hỏi lại: "Đúng hay sai? Chú đừng nói ngon ngọt lừa gạt tôi, chú trả lời thẳng thắn đi, có phải chú cũng nghĩ giống vậy không?"

Cung Thừa có kỹ năng nói chuyện rất giỏi, Úc Nam đã được diện kiến.

Là một thương nhân thành đạt, đây gần như là thiên phú từ lúc chào đời đã có của Cung Thừa.

Nhưng với Úc Nam, cậu cần lời phản hồi chân thật nhất.

Cung Thừa đặt tách trà lên bàn, im lặng một hồi: "Ừ."

Úc Nam đỏ hoe vành mắt, trà mật ong ngọt ngào trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo không vị, thậm chí còn khá đắng.

Nước mắt rơi xuống, trong thoáng chốc không hiểu vì sao bản thân lại làm vậy, vì sao muốn thử làm hòa với người này, vì sao trước đó lại đuổi theo ra ngoài con hẻm.

Một lần nữa cậu mắc bẫy của Cung Thừa, đối phương thậm chí không có chung tâm lý khi yêu cậu.

Cung Thừa ngồi xổm xuống trước mặt Úc Nam, lau nước mắt cho cậu: "Đúng thật tôi nghĩ thế, nghĩ thế không có nghĩa là chúng ta sẽ đi đến bước ấy. Em không cần đau lòng vì chuyện còn chưa xảy ra."

Úc Nam lau nước mắt của mình, trợn mắt với gã: "Tôi chả thèm đau lòng! Thôi cứ dứt khoát không sống với nhau là được mà, dù sao cũng có thể sẽ chia xa, mắc gì còn muốn lãng phí thời gian?"

Muốn yêu nhau thật sự quá mệt mỏi, tại sao con người ta cứ phải suy tính thiệt hơn vì những thứ này?!

Cung Thừa nói nghiêm nghị: "Em đừng nói như vậy."

Úc Nam không muốn nhìn gã nữa: "Chú đi đi."

Úc Nam miễn cưỡng nuốt nước mắt vào trong, cắn môi nói cứng rắn: "Cách đây không xa có một khách sạn, đặt phòng dưới tên chú. Ngày đầu tiên chú đến anh hai đã biết rồi, anh ấy không cho phép tôi lại gần chú, bảo chú sang đó ở."

"Nghiêm Tư Nguy?" Cung Thừa lạnh mặt, chắc chắn trời sinh bát tự của gã với Nghiêm Tư Nguy khắc nhau.

Úc Nam gật đầu: "Ừ, chú đi đi. Chú đi đâu đó ở đi, hôm nay tôi không muốn thấy chú."

"Nam Nam." Sao Cung Thừa đồng ý đi được, "Em nhìn tôi, em không nghĩ thế."

Úc Nam lại quay mặt đi: "Chú đi đi."

Ba chữ này nói rất nặng nề.

Bầu không khí ấm áp trong nhà mấy ngày nay chẳng mấy chốc rơi xuống đáy vực.

Cả hai lại rơi vào cuộc đối đầu cứng nhắc, Úc Nam thầm nghĩ Louis nói không sai, đúng là họ không phù hợp, sớm muộn gì cũng có ngày họ phải chia tay. Thử hỏi hai người yêu nhau cách mấy mà có quan niệm khác nhau thì sao có thể đi đến cuối?

Cung Thừa đợi thật lâu nhưng Úc Nam vẫn không nói câu nào với gã.

Trà trên bàn đã nguội lạnh.

Gã đàn ông đứng dậy, Úc Nam nghe tiếng gã đi ra cửa, có lẽ cầm áo măng tô, sau đó là tiếng đóng cửa.

Bây giờ đã 11 giờ khuya.

Vệ sĩ của Cung Thừa ở gần đây, Úc Nam đã nhìn thấy từ trước, cậu không nghĩ Cung Thừa sẽ không tìm ra nơi ở, cũng không nghĩ Cung Thừa sẽ gặp nguy hiểm, cậu chỉ rất khó chịu.

Thứ trước nay cậu mong cầu chỉ là một tình yêu độc nhất và vĩnh hằng, hai thứ này không thể nằm ở ranh giới mơ hồ lẫn lộn, cần phải thẳng thắn dứt khoát, rõ ràng, vì sao Cung Thừa vẫn chưa hiểu?

Vậy cũng tốt.

Bọn họ chưa hẳn bắt đầu lại, xem như chấm dứt tổn thương kịp thời.

Hơn một năm không có Cung Thừa cậu vẫn sống tốt đấy thôi?

Dẫu Cung Thừa chưa từng đợi cậu cũng không sao.

Úc Nam ngồi bần thần trên sofa một hồi lâu, đến tận khi đồng hồ treo tường chỉ 12 giờ.

"Ting".

Cùng lúc đó chuông cửa bị ấn reo vang, giọng Cung Thừa vang bên ngoài cửa: "Nam Nam."

Úc Nam giật mình.

Cậu bước ra cửa, đêm hôm lạnh thế này, tuyết đọng chưa tan, cậu nhìn thấy Cung Thừa qua mắt mèo, gã chưa đi mà đứng đợi ở ngoài cửa.

"Chú điên rồi hả?" Úc Nam thở hồng hộc mở cửa.

Cho dù khi Cung Thừa còn trẻ cũng chưa từng làm chuyện ấu trĩ thế này.

Gã nghĩ có lẽ gã điên thật rồi, tằng hắng nói: "Nãy không phải em nói hôm nay không muốn thấy tôi à, giờ đã là ngày hôm sau, có thể nhìn thấy tôi không, hử?

Úc Nam: "...Tôi không có ý như chú nói!"

Bàn tay giấu sau lưng của Cung Thừa vươn lên trước, trên tay nâng một cái cupcake cắm ngọn nến: "Sinh nhật vui vẻ."

Úc Nam sững sờ.

Cupcake từ đâu ra? À phải rồi, mua ở tiệm bánh mì?

Không đúng, chẳng lẽ trọng tâm là sinh nhật cậu mới đúng chứ?

Qua 12 giờ là ngày 10 tháng 3 theo giờ địa phương.

Cung Thừa không nhắc cậu cũng không nhớ chuyện này.

Trong ánh nến mặt gã rất hiền hòa, giọng nói cũng êm tai: "Thời gian ở nước F nhanh hơn trong nước, năm nay tôi là người đầu tiên trên thế giới chúc mừng sinh nhật em."

Tim Úc Nam đập thình thịch.

Cậu không biết nên nói gì, trong tích tắc hiểu ra lý do Cung Thừa vẫn đợi ở đây không đi.

Cung Thừa hối cậu: "Cục vàng, mau ước đi, nến sắp cháy hết rồi."

Úc Nam khiên cưỡng hoàn thành nghi thức, cậu thổi tắt nến.

Tuy cách nhau một bước chân nhưng cậu vẫn cảm nhận được hơi lạnh sắp đóng băng tỏa ra từ người Cung Thừa, thế là mở miệng nói máy míc: "Chú... muốn vào trong không, lạnh chết tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Cung Thừa từ chối: "Không."

Úc Nam ngạc nhiên, bị câu từ chối vả rát mặt.

Cung Thừa vuốt khẽ mặt cậu thân mật: "Hai giờ sáng tôi bay, bên kia có hội nghị quan trọng không thể không đi, dự định đón sinh nhật với em rồi mới đi, nếu không phải tôi bận thì em không đuổi được tôi đâu."

Úc Nam nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài nhà trọ, dưới đèn đường là một người tài xế.

Cậu bỗng đau xót lòng, không nói được lý do, là vì sắp tách xa nhau ư?

Mấy ngày nay sống quá an nhàn làm cậu suýt quên mất với thân phận như Cung Thừa sao có thể thu xếp nhiều thời gian rảnh tạm thời, từ đặt vé máy bay đến nước F, chứng tỏ đối phương đang dốc toàn lực chiều theo ý mình. Chắc hẳn đã trì hoãn đến nỗi không thể trì hoãn nữa, Cung Thừa mới phải chọn ngồi chuyến bay về nước trong bực dọc.

"Nam Nam." Cung Thừa nói, "Tôi yêu em, nếu có thể tôi mong cả đời em không rời bỏ tôi."

Giây khắc này Úc Nam mới chợt vỡ lẽ Cung Thừa đang sợ điều gì.

Lần ở nước M Cung Thừa đấm mạnh vào vách tường đến nỗi tróc da tróc thịt mu bàn tay, đấy là sự bao dung và chịu đựng Cung Thừa dành cho cậu. Tuổi tác là nỗi sợ hãi lớn nhất của Cung Thừa, cách nhau tận 18 tuổi, với Úc Nam thì quãng đời còn lại của cậu còn rất dài, Cung Thừa không thể biết chắc được cậu có khả năng gặp ai khác không.

Vì chuyện với Đoàn Dụ Hàn khiến Cung Thừa hiểu lầm nên trong lòng Cung Thừa, cậu từng có khả năng làm ra chuyện như thês kia.

"Tôi..." Yết hầu Úc Nam bị thứ gì đó bóp nghẽn.

Tài xế đứng, không hề có tiếng động hối thúc.

"Quà nằm ở đầu giường em." Cung Thừa hôn lên trán cậu.

Úc Nam ngẩng đầu, khoảnh khắc này, điều khiến cậu trăn trở suốt mấy hôm dường như đã có đáp án.

Lần này cậu không kích động, nghĩ vô cùng thông suốt: Cậu yêu Cung Thừa, không những muốn bắt đầu lại lần nữa với Cung Thừa mà chắc chắn rằng cậu bằng lòng sống bên Cung Thừa.

"Tôi đi đây, ăn uống ngon miệng, nghỉ ngơi thật tốt. Đợi lần sau em nghỉ tôi sẽ đến nữa, mong tới lúc ấy chúng ta đã vượt qua giai đoạn thử lại." Cung Thừa nói dịu dàng, "Tôi cần em."

- - - - - - - - -

Lời tác giả:

Sắp xong chính truyện.

Dự định ngoại truyện sẽ ngọt.

Nhân vật phụ sẽ nhắc ở ngoại truyện (Kết cục của Nghiêm Tư Ni, vân vân).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play