Phương Hữu Tình không ngờ Úc Nam sẽ hỏi vấn đề ấy: "Diện tích lớn? Lớn cỡ nào?"
Úc Nam trả lời rất chuẩn xác: "25%."
Phương Hữu Tình nghe thấy vết sẹo có diện tích lớn như thế thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô ngẫm nghĩ cẩn trọng: "Trên lý thuyết hẳn là được. Nhưng lần trước lúc tớ đi thì nghe nói xăm che sẹo còn phải xem tình trạng vết sẹo và thể chất của người đó, phải làm thêm một vài kiểm tra nữa. Nếu bạn cậu muốn thì tớ nghĩ tốt nhất cậu ấy nên đi tham khảo ý kiến của bác sĩ trước."
Úc Nam nói: "Không phải bạn tớ, là tớ."
Trong bóng tối, gương mặt đẹp đẽ của Úc Nam tựa như truyện tranh, đáng lý cậu nên xuất trần thoát thế, không dính dáng gì đến bi thương gian khổ của trần gian, dù là ai cũng không ngờ cậu sẽ trải qua chuyện như vậy.
Úc Nam nói ra rất tùy tiện, như thể chưa trải qua cân nhắc, trong ánh mắt có sự hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Đàm Nhạc Phong đứng cách đó không xa, nghe được cuộc đối thoại của họ.
Mặt cậu ta thoáng biến sắc, bước đến hỏi Úc Nam: "Mày làm gì thế?"
Úc Nam đáp: "Tao muốn đi xăm. Hình xăm của tiểu đội trưởng đẹp quá, vì sao trước đây tao không nghĩ đến ha?"
Bây giờ Đàm Nhạc Phong không hề đoái hoài chuyện đó, cái cậu ta nghĩ đến là việc riêng tư của Úc Nam.
Nhược điểm của bản thân sao có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng vậy chứ, nếu có người muốn dùng nó để hãm hại mình thì biết làm sao? Tất nhiên không phải nói Phương Hữu Tình là kiểu người như vậy, chỉ là Đàm Nhạc Phong bảo vệ cho cậu theo bản năng thôi.
Phương Hữu Tình vẫn chưa kịp thu hồi vẻ kinh hãi trên mặt mình: "Úc Nam?"
Cô không hề thấy trên người Úc Nam có vết sẹo nào.
Úc Nam nói với cô: "Tiểu đội trưởng, sau khi quay về cậu có thể dẫn tớ đến chỗ xăm xem thử không?"
Phương Hữu Tình gật đầu: "Có thể."
Úc Nam suy nghĩ trong bóng tối: "Ừ, đó là nếu như chúng ta có thể bình an trở về."
Mưa nặng hạt đến nửa đêm rốt cuộc ngừng lại.
Lúc Úc Nam tỉnh dậy thì ngửi thấy mùi bùn đất của núi rừng sau cơn mưa, cậu nhìn ra ngoài, sắc trời trông có vẻ sẽ trời quang mây tạnh.
Tất nhiên tai nạn lần này không đến mức độ như mọi người tưởng, con đường bị chặn ở giữa sườn núi nhanh chóng được dọn dẹp, chính quyền địa phương cử cứu viện đến, thầy trò bị nhốt trên đỉnh núi cuối cùng cũng bình an di chuyển.
Khác với khi đến, mọi người có cảm giác sống sót sau tai nạn, dù đi trong bùn đất lầy lội hai chân như nhũn ra nhưng chưa từng than thở một tiếng mệt.
Vẽ vật thực bị chậm trễ, thầy sắp xếp cho mọi người ở tạm trong thành phố một đêm, sau khi khôi phục thông tin liên lạc thì tất cả báo bình an về cho người nhà, sau đó đoàn người lại đi xe buýt về trường.
"Úc Nam, có kiện hàng của cháu." Người quản lý ký túc xá gọi cậu lại.
Úc Nam ù ù cạc cạc, một thùng các-tông được đóng gói ngay ngắn, bên trong không biết chứa gì, gần đây cậu không mua hàng trên mạng.
Quay về ký túc xá mở ra xem, là một cái mũ bảo hiểm màu đen mới tinh.
"Mày mua hả?" Đàm Nhạc Phong đang dọn đồ.
Úc Nam lắc đầu: "Không phải."
Cậu có một suy đoán.
Quả nhiên trong thùng các-tông còn một mảnh giấy khác.
Bên trên viết: Úc Nam, anh rất xin lỗi em chuyện lúc trước, chúc em sau này thuận buồm xuôi gió, nhận được bù đắp như mong muốn.
Ký tên: Phong Tử Thụy.
Sau lần đó, Úc Nam xóa số Phong Tử Thụy trong danh bạ, trên Wechat cũng xóa kết bạn, vì thế lâu nay quả thật không còn tin tức gì về hắn.
Song cậu không ngờ đối phương sẽ xin lỗi, cũng khá chân thành làm cậu bất ngờ.
Đặt mũ bảo hiểm vào trong ngăn kéo, Úc Nam bỗng mất hứng thú học lái xe.
Nói chính xác thì gần đây cậu không có hứng thú với thứ gì.
Chẳng mấy chốc sẽ đến kỳ nghỉ hè, kể từ năm nhất Úc Nam và Đàm Nhạc Phong đã làm thêm trong lớp đào tạo nghệ thuật dành cho thiếu nhi, lần này vốn dĩ cũng tính đi nhưng hiện giờ cậu còn phải đối mặt với lựa chọn khác, là phòng vẽ tranh của Dư Thâm.
Đi và không đi, cậu vẫn chưa hồi âm cho Dư Thâm.
Vì nó làm cậu nghĩ đến ngài Cung.
Ngài Cung nói phải ra nước ngoài, giờ về rồi chứ? Sau khi về sẽ đến tìm cậu chứ?
Úc Nam không thể khẳng định.
Thực tế thì trải qua tai nạn lần này, một số suy nghĩ trong cậu có phần dao động.
Dù sau này có muốn ở bên ngài Cung hay không thì cậu vẫn nên dốc sức nỗ lực vì tương lai của bản thân, giống Phương Hữu Tình, nghênh đón một ngày mai tươi đẹp hơn.
Trời nóng cháy, hai nhày nữa là nghỉ hè.
Phương Hữu Tình đạp xe đến, tụ tập ở cổng trường cùng bọn họ.
Hôm nay Úc Nam muốn cùng Phương Hữu Tình đến tiệm xăm, Đàm Nhạc Phong đi theo. Một ngày trước cậu đã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ khám tình trạng cơ thể cậu, nói vết sẹo không tăng rộng diện tích nên chắc hẳn xăm được.
Trên đường đi, Phương Hữu Tình kể cậu biết ông chủ mở tiệm cũng là đàn anh tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm, tên là Du Xuyên. Tay nghề của đối phương xuất sắc, các tác phẩm cập nhật đổi mới, những năm gần đây vô cùng nổi tiếng trong ngành, về cơ bản muốn anh ta nhận đơn ngay lập tức là chuyện không thể, vì lịch hẹn trước đã xếp kín qua năm sau luôn rồi.
Đến tiệm, hơi lạnh rốt cuộc làm mọi người mát mẻ hơn, cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân còn rót cho mỗi người một ly nước đá.
"Là người nào muốn xăm?"
Không biết qua bao lâu có một giọng nói nhã nhặn vang lên, khá mất kiên nhẫn.
"Chào đàn anh ạ." Phương Hữu Tình ngẩng đầu cười chào.
Người đó chừng 27, 28 tuổi, đeo mắt kính gọng đen, ngoại hình thanh tú, không phải kiểu người vạm vỡ như Úc Nam tưởng tượng, ít nhất ở những vị trí có thể nhìn thấy và chỗ hơi khuất đều không có hình xăm.
"Là em." Úc Nam giơ tay nói, giống như học sinh bất ngờ bị giáo viên gọi tên.
Du Xuyên vẫn chưa cởi găng tay ra, có vẻ mới vừa làm việc xong không lâu, thấy Úc Nam thì lộ ra ánh mắt ngạc nhiên lẫn ái mộ. Có lẽ vì người học mỹ thuật đặc biệt có tính kiên nhẫn với những thứ đẹp đẽ nên giọng anh ta ôn hòa hơn: "Em muốn xăm ở đâu?"
Úc Nam nghĩ ngợi: "Cơ thể ạ."
Trước đó trong điện thoại Phương Hữu Tình chỉ mới trưng cầu ý kiến, không tiện tiết lộ nhiều, bây giờ đích thân Úc Nam đến rồi, cô không còn kiêng dè gì nữa: "Anh ơi, cậu ấy cũng giống em, muốn che vết sẹo, nhưng mà sẹo của cậu ấy nằm trên cơ thể."
Du Xuyên gật đầu: "Trước hết em vào đây anh xem thử."
Đàm Nhạc Phong kéo Úc Nam: "Cục cưng, có muốn tao đi với mày không?"
Úc Nam nói: "Thôi khỏi, không phải mày cũng muốn xăm sao, lúc nãy tao nhìn thấy một ngôi sao sáu cánh đẹp lắm, mày đi xem đi."
(*) Ngôi sao sáu cánh (Ngôi sao David): Có nguồn gốc từ Do Thái với ý nghĩa tượng trưng của sức mạnh. Đây là ngôi sao xuất phát từ truyền thuyết vua David dùng biểu tượng của chiếc khiên hình ngôi sao 6 cánh để chiến đấu, phục quốc cho người Do Thái. Trong đạo Do Thái, ngôi sao 6 cánh là tượng trưng của sự hài hòa về âm-dương, là sự thuận cả lòng người và ý trời.
Băng qua hành lang, đi vào trong phòng, bên trong chỉ có một chiếc đèn chói mắt, giống như bục làm việc.
Đàn anh kiêm ông chủ bình thản nói với cậu: "Vén quần áo lên anh xem thử."
Đối phương vừa nói vừa gỡ găng ra rửa tay, xong bật đèn sợi đốt lên.
Đợi khi anh ta quay đầu lại thì Úc Nam đã cởi sạch, cả quần cũng cởi, chỉ để lại một cái quần lót trên người.
Cậu rũ mày, trên mặt đỏ ửng vì xấu hổ, theo bản năng khoanh tay lại: "Chỉ vén thôi thì không thấy được hết nên em cởi. Đàn anh đừng sợ."
Du Xuyên kinh sợ lẫn phức tạp.
Anh ta nhìn tình huống trước mắt, ý nghĩ đầu tiên là nó đau đớn cỡ nào?
Da Úc Nam rất trắng, mịn màng mượt mà, gần như mướt mát non mềm, kết hợp với ngũ quan hết sức xinh đẹp của cậu cùng với vóc dáng mảnh mai cân đối, dù là ai cũng phải thừa nhận cậu là một mỹ nhân.
Nhưng những thứ ấy đều bị mảng lớn vết sẹo xuyên suốt cơ thể phá hoại.
Nó bắt đầu từ dưới eo bên trái lan qua phần bụng dưới phía trước, lại từ phần mông bên trái và phần bắp đùi kéo xuống cách đầu gối 10cm mới dừng lại.
Có lẽ là khi ấy đã được điều trị tốt nên vết sẹo không dính liền hay lan ra, nhưng mô sẹo đan xen giữa màu trắng và hồng nhạt trông mất tự nhiên, da dẻ những chỗ ấy cũng hơi nhăn nhúm, chúng xuất hiện trên cơ thể đẹp đẽ này thoạt nhìn khiến người ta thấy ghê sợ và kinh khủng, dù là người không có thành kiến cũng sẽ xuất hiện phản cảm trên sinh lý với chúng.
Vì thật sự là diện tích mảng sẹo quá lớn.
Lớn đến nỗi làm người ta khó mà nhìn thẳng.
Du Xuyên chỉnh đốn lại phản ứng của mình: "Do bị bỏng à?"
Úc Nam: "Vâng, đúng vậy."
Dù gặp qua rất nhiều vết sẹo nhưng Du Xuyên bất giác đau lòng thay cho thiếu niên trước mặt: "Sao lại bị nghiêm trọng như thế này?"
Úc Nam nói với hắn: "Lúc nhỏ em chơi ở căn tin của đoàn kịch, bất cẩn làm đổ nồi canh."
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu không nhớ rõ chuyện khi ấy.
Nhưng thật ra Úc Nam nhớ rõ từng chi tiết nhỏ.
Cậu nhớ nồi canh rất lớn, hơn 30 người đồng nghiệp của mẹ sẽ đến căn tin ăn uống sau khi luyện tập xong. Cậu nhớ chiếc ghế màu đỏ thẫm bằng nhựa kê nồi canh, một chân ghế chừng như sắp gãy. Cậu cũng nhớ trong đó là canh đậu phụ, mà cậu thì thích đậu phụ, đúng lúc đói bụng nên mới ngó vào xem.
Song chỉ với một cái liếc mắt ngắn ngủi, chân ghế "rắc" một tiếng rồi gãy, nước canh nóng hổi xối từ trên xuống người cậu.
Năm ấy Úc Nam 7 tuổi.
Du Xuyên lại gần hơn: "...Xưa giờ anh chưa từng che sẹo diện tích lớn như vậy."
Úc Nam lẳng lặng nhìn anh.
Tựa như đợi người suy xét quyết định, trong mắt cậu chất chứa mong đợi.
Du Xuyên không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: "Xăm thì chắc chắn là xăm được, nhưng xăm trên vết sẹo sẽ đau hơn xăm trên da thịt bình thường, vả lại mức độ đau có thể sẽ ngày càng tăng. Diện tích sẹo của em lớn như vậy, thật sự có thể chịu được nỗi đau này không? Xăm được một nửa mà bỏ chạy thì anh sẽ không hoàn tiền cho em đâu."
Úc Nam hỏi: "Có đau giống như khi bị bỏng không?"
Du Xuyên nhìn thấy được quyết tâm của cậu: "Không có."
Úc Nam: "Vậy thì em không sợ."
"Không sợ thì tốt." Du Xuyên lại nhìn xuống vết sẹo bên eo cậu: "Em có nghĩ ra xăm hình gì chưa? Bình thường anh đều sẽ gợi ý cho khách, nhưng nghe Phương Hữu Tình nói em cũng là sinh viên Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm nên anh đoán em sẽ có suy nghĩ của riêng mình."
Thật ra Úc Nam cũng chưa nghĩ ra muốn xăm cái gì, nhưng mấy tác phẩm lúc nãy cậu nhìn thấy rất đáng sợ: "Em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng đừng xăm cho em gì mà lưng cá chép, Bồ Tát, Phật Tổ nha?"
Du Xuyên đỡ trán: "Em tưởng mình là xã hội đen?"
Anh ta kiến nghị, "Gần đây anh đang cần tác phẩm có thể dự thi, tình huống của em rất phù hợp với anh. Nếu em đã suy nghĩ kỹ thì anh sẽ từ chối lịch hẹn gần nhất, thời gian này lập tức bắt đầu làm cho em."
Úc Nam không ngờ có thể nhanh đến vậy.
Cậu suy nghĩ: "Xăm hoa hồng anh thấy sao? Có phù hợp với em không?"
"Cũng được, da em trắng, xăm màu đỏ sẽ rất đẹp." Du Xuyên gật gù, rồi nghiêm túc nói với em, "Bạn nhỏ, em đến xăm chỉ là để che đi vết sẹo, nhưng anh là thợ xăm, thế nên anh hi vọng nó có thể trở thành phong cảnh đặc biệt nhất trên người em."
Người đã từng chịu đau khổ đều xứng đáng được thuận buồm xuôi gió.
HẾT CHƯƠNG 18 + 19
- - - - - - - - - - -
Chương này mang đến cho mình nhiều cảm xúc quá, thương Nam Nam, Nam Nam xứng đáng có cuộc sống tươi đẹp hơn ♥
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT