"Mong cha mẹ tác thành!"


Nam Cung phu phụ ngơ ra một lát. Không chỉ riêng hai vị phụ huynh kia mà Nghịch Lan cũng sững sốt nhìn Mộng Y.


Mộng Y lúc này mới phát hiện mình cư nhiên gọi Nam Cung phu phụ là cha mẹ, thậy sự xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chui xuống đất mà!


Nam Cung phu nhân bật cười "Đứa trẻ này, đã gọi chúng ta là cha mẹ rồi bọn ta còn có thể phản đối hai đứa các con sao?!"


Mộng Y đỏ mặt cúi đầu.


Nam Cung tướng quân cũng ôn hòa hơn không ít "Tuy hai đứa là đạo lữ nhưng chớ nên mê luyến sắc dục mà bỏ bê tu luyện. Nhất là Nghịch Lan, kinh mạch của con còn chưa chữa trị tốt, về sau nên chuyên tâm tu dưỡng. Tiểu Y sau này còn phải nhờ cậy cả vào con!"


Mộng Y cúi thấp đầu, vệt đỏ đã lan đến mang tai.


Nghịch Lan nhìn thoáng qua nàng, ý cười nồng đậm lại hướng Nam Cung tướng quân nghiêm cẩn đáp "Đa tạ phụ thân nhắc nhở, con sẽ để ý."


"Vậy các con tính khi nào thành hôn?"


Mộng Y hơi kinh ngạc, kéo vạt áo Nghịch Lan nói nhỏ "Thành hôn sao?"


Nam Cung phu nhân rõ ràng kinh ngạc "Chẳng lẽ các con không có ý định thành hôn?"


Nghịch Lan nắm tay Mộng Y, ở tại mu bàn tay nàng vỗ nhẹ mấy cái "Thành hôn chỉ là chuyện sớm muộn, trước hết con vẫn muốn trở lại Thiên Tông thông báo cho hai vị sư phụ một tiếng."


Mộng Y nhìn Nghịch Lan không chớp mắt, nàng cứ tưởng rằng nữ chủ sẽ chỉ cùng nàng đến gặp tiền bối hai bên, lại không ngờ rằng nàng ấy sẽ tổ chức hôn lễ!


Như nghe được tiếng lòng Mộng Y, Nghịch Lan nghiêng người ở bên tai nàng nói nhỏ "Ta sẽ không để muội chịu uất ức, chuyện hệ trọng trong đời người không lí nào lại bỏ qua."


Trong lòng Mộng Y ngọt ngào, có hôn lễ cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ thiên hạ đều biết đạo lữ của Nghịch Lan chính là nàng. Hôn lễ chính là tuyên cáo thiên hạ nữ chủ đời này chính là thuộc về nàng!


Nam Cung phu nhân ho khan một tiếng kéo hai người khanh khanh ta ta trước mặt hai người già bọn họ lại "Tiểu Y đã không còn người thân vậy con bé sẽ xuất giá ở đâu?"


Nghịch Lan suy tư "Hai chúng con đều là đệ tử Thiên Tông vậy tất nhiên hôn lễ phải tổ chức ở Thiên Tông. Nếu đã vậy để Tiểu Y xuất giá từ Nam Cung phủ của chúng ta đi."


Có lẽ ngoại trừ Nam Cung phủ cũng không có chỗ nào thích hợp để Mộng Y xuất giá. Đón dâu ở ma tộc-ngôi nhà chân chính của A Trần là chuyện không thể nào, đón dâu ở Mộc Quan Đường lại không đủ xa. Từ Mạch Phong đến Mộc Quan Đường có bao nhiêu bước chứ?!


Nam Cung phu phụ thấy chủ ý này cũng không tồi, không có ý kiến gì.


"Vậy khi nào các con trở về Thiên Tông?"


"Ngày mai sẽ lên đường."


Nam Cung phu nhân thở dài "Thôi, các con có nhiệm vụ trên người ta cũng không tiện giữ lại. Nếu ngày mai lên đường hay tối nay các con nghỉ ở đây một đêm nhé?"


Nghịch Lan nhìn qua Mộng Y, thấy nàng không phản đối nên đồng ý.


"Vậy các con đi theo người hầu về phòng đi."


Chờ Nghịch Lan và Mộng Y đã trở về phòng cùng người hầu Nam Cung phu nhân mới cởi bỏ dáng vẻ người mẹ hiền hậu. Nhìn Nam Cung phu nhân lúc này hoạt bát hơn không ít, càng không nhìn thấu tuổi tác của bà.


"Ôi Lan Nhi nhà chúng ta trưởng thành thật rồi!" Bà nhớ lại một bộ dạng quan tâm che chở Mộng Y của Nghịch Lan không khỏi cảm thán "Lan Nhi thật sự rất thích con bé Mộng Y đó nha, nhìn cách Lan Nhi nhìn Tiểu Y là biết. Ôi! Đúng là con gái của ta!"


Nam Cung tướng quân bất đắc dĩ cười "Nàng xem nàng bao nhiêu tuổi rồi còn bày ra bộ dáng như vậy?"


Nam Cung phu nhân hừ hừ "Ta vẫn còn trẻ!"


Nói đoạn bà ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn phu quân của mình "Chuyện của Lan Nhi liệu có gây cho ông phiền phức gì hay không?"


Nam Cung tướng quân lắc đầu "Không chắc, bọn gian thần trong triều dạo này cũng im ắng hơn không ít. Cho dù bọn họ có mượn gió bẻ măng thì có sao? Hoàng đế lại không thể làm gì Lan Nhi. Ta cũng sẽ không để hai đứa nó gặp rắc rối."


Nam Cung phu nhân gật đầu "Hai đứa nó đều là nữ nhân, mới bắt đầu chịu chút áp lực và bàn tán của thiên hạ là điều đương nhiên. Mong là hai đứa nó tâm vẫn như lúc này, cùng nhau vượt qua. Qua rồi sẽ ổn thôi!"


Cũng như bà và Nam Cung tướng quân năm đó, thiên hạ có phản đối thì có sao chứ? Chủng tộc khác biệt thì có hề chi? Bọn họ vẫn bên nhau đấy thôi, còn sinh ra một Nghịch Lan tài sắc vẹn toàn.


Nhưng cái giá phải trả cho hạnh phúc bà cầu mong này thật sự lớn lao. Bà bị tộc nhân trục xuất khỏi thiên giới, vốn là một thiên tộc xinh đẹp lúc này cũng chỉ là một nhân tộc bình thường, mất đi sinh mệnh lâu dài, mất đi pháp lực vốn có.


Nhưng bà chưa từng hối hận, bởi vì con đường sau này vẫn luôn có Nam Cung tướng quân bên cạnh bầu bạn. Như vậy là đã viên mãn rồi!


.


Đến chiều ngày thứ hai tổ đội sáu người Minh Quang, Diệp Miên, Tiểu Phàm, Nhiên Quy, Nghịch Lan và Mộng Y cuối cùng cũng đặt chân đến Thiên Tông. Suốt cả buổi chiều ngày hôm đó bọn họ phải đi làm thủ thục hoàn thành nhiệm vụ và bàn giao nhiệm vụ, kiểm tra tu vi... Bận đến mức đến trời tối đen mới được thả trở về các phong.


Tổ đội của bọn họ có nam chủ Minh Quang giúp sức, không ngạc nhiên khi trở thành đội đứng đầu bảng trong lần xuống núi lịch luyện này.


Mộng Y trở về Mộc Quan Đường, tuy mệt mỏi nhưng vẫn đến chính điện tìm Phương trưởng lão-sư phụ nàng. Gần nửa năm lịch luyện có quá nhiều chuyện sảy ra, vẫn là nên nói cho sư phụ nàng biết sớm.


Phương trưởng lão lúc nhìn thấy nàng biểu hiện rất khoa trương "Ôi! Tiểu Y? Con vẫn còn sống đấy à?"


Mộng Y ". . ."


"Từ lúc con nói muốn đến ma tộc tới giờ không thấy con liên lạc gì nữa vi sư còn tưởng con không xong rồi chứ?"


Mộng Y "... Hình như còn trở về sư phụ không vui lắm nhỉ?"


Phương trưởng lão cười ha ha vỗ vai Mộng Y "Sao có thể không vui mừng chứ?! Con đứng đầu bảng Mộc Quan Đường còn thơm lây đây!"


Mộng Y ". . ."


Vẻ mặt thiếu đánh của sư phụ nàng vẫn giống ngày nào!!!


"Sư phụ, con có chuyện quan trọng muốn nói với người!"


Phương trưởng lão hồi phục vẻ nghiêm túc "Vừa vặn ta cũng có chuyện muốn nói với con!"


Mộng Y đem chuyện thân thế cùng huyết mạch bán nhân bán ma nói cho sư phụ của nàng biết. Về chuyện nàng thu được cây nấm nhỏ và muốn cùng Nghịch Lan thành hôn cũng nói cho ônh ấy biết.


Lúc Phương trưởng lão nghe được thân phận nàng còn dùng ánh mắt kinh ngạc lẫn tự hào nhìn nàng "Đúng thật là đồ đệ ta rồi! Tiểu Y có thân phận trâu bò như thế quả thật chính là đồ đệ ta!"


Mộng Y ". . ."


Không phải! Sư phụ, trọng điểm của người đặt nhầm rồi!


Phương trưởng lão sáp lại nàng hào hứng hỏi "Con có nhận lại người thân không?"


Mộng Y lắc đầu.


Lão sư phụ nàng có chút tiếc nuốt nhưng rồi hắng giọng ra vẻ chính trực khiển trách "Hầu tước Decarabia là một tên khốn nạn phong lưu lại còn phân biệt chủng tộc, con không nhận là đúng rồi! Còn về chị gái là người của thành Beleth đấy... Khụ khụ, ma tộc hỗn loạn, quyết định của con là đúng đắn!"


Mộng Y ". . ." Đừng tưởng ta không nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối khi nảy của người nhé!


"Con không cần lo về vấn đề thân phận, con đã là người của Thiên Tông, chỉ cần con không phản bội Thiên Tông thì bọn ta nhất định sẽ đối tốt và bảo vệ con!"


Mộng Y gật đầu, trong lòng có chút ấm áp, đây chính là cảm giác có người thân quan tâm, có nhà để về, có gia đình bảo vệ!


"À còn cây nấm nhỏ kia, con đã kí khế ước chủ tớ với nó chưa? Đưa ta xem nào!"


Mộng Y triệu hồi cây nấm nhỏ ra "Con vẫn chưa kí khế ước với nó, hiện tại nó cũng giống như Thanh Tâm quả, chỉ là quan hệ kí sinh cùng có lợi thôi."


Phương trưởng lão bóp cái đầu nấm mềm mại của cây nấm nhỏ còn đang ngơ ngác, đem nó kéo lên để trước mặt "Thứ này vừa có ý thức không bao lâu, thời gian tồn tại lại không quá nửa năm. Có lẽ nhờ vào máu của con mới có thể mở linh trí."


Lão quan sát một lúc mới nói "Nó trưởng thành từ máu của con, có lẽ sẽ không gây hại đến con đâu. Nếu con còn lo lắng vậy để nó ở biệt viện một thời gian đi. Dù sao nó vẫn chưa sử dụng năng lượng thành thục, rất dễ trở nên cuồng bạo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play