"Mộng Y, ngươi sống trong cơ thể ta đã lâu như vậy rồi cũng nên trả giá đi?!"


Mộng Y cảm nhận được cả cơ thể đã không còn là của mình, không còn có thể khống chế hành động nữa.


"Giết nàng ta, ta cho ngươi cơ thể này!"


"Không..."


"Mộng Y, nàng ta không chết ngươi sẽ chết!" giọng nói lạnh lẽo của A Trần quanh quẩn bên tai mang theo sự dụ hoặc "Chỉ cần kéo nàng ta xuống..."


"A Trần! Đủ rồi!"


Mộng Y đột nhiên hét lên khiến Diệp Miên đang vươn cánh tay đến nắm lấy nàng ngây ngẩn "A Trần, nắm lấy tớ!"


Mộng Y nhìn cánh tay Diệp Miên chỉ gần trong gan tấc, trong lòng không rõ tư vị. Đột nhiên xúc tua quấn lấy Mộng Y bị đứt lìa, bàn tay đang bám vào vách núi đột ngột buông ra. Cơ thể Mộng Y như diều đứt dây rời xuống vực.


Diệp Miên không chút nghĩ ngợi kéo lấy nàng, kết quả chính là Diệp Miên cũng bị kéo theo rơi xuống vực.


Mộng Y đau lòng gọi tên Diệp Miên "A Miên..."


Diệp Miên ôm lấy Mộng Y, nàng ấy điều chỉnh vị trí sao cho khi rơi xuống có thể bảo vệ Mộng Y ở phía trên. Diệp Miên nhẹ giọng trấn an "Không sao đâu, A Trần, sẽ không sao đâu!"


Đôi mắt Mộng Y bỗng nhòe đi, nàng cũng không rõ đây là cảm xúc của nàng hay là của A Trần hoặc là của cả hai.


Mộng Y tụ linh lực bảo vệ cả hai, nàng nhìn thấy phía trên rơi xuống một vật màu đỏ như máu. Cây nấm nhỏ nằm trên lưng Mộng Y, dùng xúc tua bảo vệ lấy hai người.


Áp lực lớn từ đáy vực khiến lục phủ ngũ tạng của Diệp Miên và Mộng Y muốn đảo lộn. Diệp Miên gắt gao ôm lấy Mộng Y, cây nấm nhỏ lại bao lấy cả hai.


Chẳng mấy chốc bọn họ cảm nhận được sự lạnh lẽo không nên có ở trần gian, trong tiếng gió thét gào hai người rơi xuống hàn đầm nơi đáy vực.


Đột nhiên bị nước lạnh lẽo thấu xương nhấn chìm Mộng Y cảm giác cả cơ thể như muốn đóng băng, ý thức dần mơ hồ. Điều nàng nhìn thấy cuối cùng chính là cảnh Diệp Miên đang không ngừng kéo nàng bơi lên mặt nước.


.


Mộng Y một lần nữa lâm vào cảnh ngũ cảm bị đóng băng không thể cảm nhận hay nghe thấy bất cứ thứ gì. Xung quanh là một màn đêm tối giơ tay chẳng thấy năm ngón.


Đây là đâu?


Mộng Y vô định mà đi về phía trước, không một kí ức, không có một suy nghĩ


Một hồi lâu ngũ cảm dần hồi phục, nàng nhìn thấy màu đen tím đan xen, mờ ảo huyền hoặc, ma khí lượn lờ. Khung cảnh này thật quen thuộc, hình như nàng từng thấy ở đâu rồi.


Đối diện xuất hiện một bóng đen, người nọ quay lưng về phía nàng, nhìn dáng vẻ chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, là một nữ tử.


"Mộng Y, ta đợi ngươi đã lâu!"


Mộng Y giật mình, kí ức như dòng thác ồ ạc ập xuống khiến nàng có chút tiếp thu không nổi. Nàng nhìn cánh tay thon dài mềm mại của mình có chút nghi hoặc, nàng sờ lên mặt, xúc cảm nhẵn nhụa không tì vết chứng thực suy nghĩ nàng.


Đây là nàng, là cơ thể Mộng Y thực sự.


Qua hồi lâu nàng mới lên tiếng "A Trần?"


Nữ tử xoay người lại, lúc này Mộng Y mới nhìn rõ người nọ. Khuôn mặt nữ tử có hai vết sẹo dữ tợn, dung nhan quen đến không thể quen thuộc hơn. Là khuôn mặt nàng dùng suốt hai năm, là khuôn mặt giống nàng đến mấy phần.


"Mộng Y, hai năm này ngươi sống rất tốt nhỉ?"


"A Trần, ngươi chưa rời đi sao?"


A Trần mỉm cười, đáng lẽ A Trần cười lên rất đẹp nhưng vì trên mặt có hai vết sẹo nên cười lên nhìn khá dữ tợn "Ta vốn chưa từng rời đi."


Mộng Y rũ mắt "Xin lỗi."


"Có ý gì?"


"Xin lỗi vì đã sử dụng thân thể của ngươi."


A Trần khoát tay "Không cần, dù sao ngươi cũng không muốn đến, là ta cưỡng ép ngươi đến đây!"


Mộng Y kinh ngạc "Ý ngươi là gì?"


"Ý tại ngôn ngoại. Chính là ta đã dùng linh hồn mình làm cái giá để đưa ngươi đến đây."


Mộng Y có chút không hiểu "Vì cái gì chứ?"


"Ta muốn thay đổi kết cục, ta muốn nhìn xem rốt cuộc ta có thể nghịch thiên thay đổi mệnh mình hay không." A Trần thở dài "Ngươi biết không? Trong thời không này có vài người là con cưng của trời, sinh ra đã mang ánh hào quanh rực rỡ, không chút nghi ngờ sẽ trở thành kẻ đứng trên vạn người."


Mộng Y trầm mặc, con cưng của trời... Chính là nam nữ chính?


"Đáng tiếc ta không phải là một trong số đó." A Trần có chút tiếc hận nhưng không quá để tâm "Nhiệm vụ của ngươi đã xong rồi, có muốn trở lại không?"


Mộng Y vô thức hỏi "Trở lại đâu?"


"Thế giới của ngươi."


Mộng Y im lặng một lát bỗng nhiên bật cười "A Trần ngươi có biết bản chất thế giới này là gì không?"


A Trần nghi hoặc nhìn nàng.


"Đây chỉ là một cuốn sách, là thế giới tiểu thuyết được người khác viết nên. Mà các ngươi chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút của người khác!"


A Trần nhíu mày.


"Ngươi nói ngươi có thể đem ta từ thế giới thực vào tiểu thuyết?" Mộng Y cười mỉa mai "Ai biết thế giới ta đã từng sống có phải cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết hay không chứ? Đi đến rời đi, chung quy cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết không có thực, đáng không?"


A Trần trầm mặc không nói gì.


Chung quy bọn họ cũng chỉ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết... Haha đột nhiên một ngày nọ có người nói với bạn căn bản thế giới này và bạn đều không có thực bạn sẽ cảm thấy thế nào?


Mộng Y nhận ra bản chất của thế giới này, nàng không cảm thấy đau thương hay nặng nề như nàng tưởng. Vẫn không có gì thay đổi, nàng vẫn là nàng, vẫn là Mộng Y dù có phải là nhân vật tiểu thuyết hay người thật.


"Ta hiểu rồi."


A Trần khẽ cười không biết cười chính bản thân mình hay cười thế giới này.


"Thôi vậy, dù sao ta cũng là kẻ thua cuộc."


"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Mộng Y nói "Đừng nói với ta muốn thử nghịch thiên gì đó, ta có thể nhận thấy ngươi không mấy hứng thú với việc này."


A Trần cười "Vậy ta nói kéo ngươi đến đây là để giết Diệp Miên ngươi có tin không?"


Mộng Y ngẩn ra "Hai người là bằng hữu..."


"Ta không có loại bằng như nàng ta!" A Trần mở miệng phản bác "Ta không có loạn bằng hữu phản bội bạn bè, hèn nhát nằm dưới thân nam nhân để cầu toàn."


Mộng Y đột nhiên hiểu ra mấu chốt vấn đề hiểu lầm giữa Diệp Miên và A Trần là ở đâu "Có phải ngươi hiểu lầm rồi không? Diệp Miên rất quan tâm ngươi!"


A Trần nhếch môi "Quan tâm ta? Ai cần đến cái quan tâm rẻ mạc đó của cô ta! Sớm biết cô ta là loại người này ta đã không dây dưa gì với cô ta!"


Mộng Y nghi hoặc "Vì sao ngươi lại nói như vậy?"


"Ngày đó thôn trang bị chôn vùi nàng ta đi đâu? Gặp người Thiên Tông thì làm cái gì? Có từng nghĩ đến cứu những kẻ xui xẻo vì nam nhân thối tha kia mà liên lụy hay không? Cô ta vốn biết hắn là ngọn nguồn sự việc, biết rõ hắn có nhiều nữ nhân như vậy vẫn hèn mọn ở bên. Này còn không tiện sao?"


Nam nhân... Thối tha? Nam chủ Minh Quang á?


Mộng Y không biết nói như thế nào "Ngươi..."


Mộng Y vỗ trán "Đã biết rõ Minh Quang là người gây nên tai nạn ở thôn của ngươi thì thế nào? Minh Quang cố ý sao? Hắn cũng rất áy náy về việc này, người của Thiên Tông cũng dốc toàn lực bù đắp đấy thôi. A Miên trách hắn thì làm được gì, trách móc thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, mọi người sẽ không gặp chuyện sao?"


A Trần im lặng.


Mộng Y hơi bức xúc "Ngươi nói Diệp Miên hèn mọn bên cạnh Minh Quang? Yêu một người là hèn mọn sao?"


"A Miên vì Minh Quang mà ngày đêm cố gắng chỉ vì để một ngày nào đó có thể xứng với Minh Quang, chỉ để người khác nhìn vào đều là tán thưởng khen đẹp đôi chứ không phải chỉ trích A Miên dựa dẫm đàn ông!"


"Việc Minh Quang có nhiều nữ nhân ngươi nghĩ A Miên không để ý sao? Cậu ấy phi thường để ý! Đều vì yêu... Chuyện này ta có chút không đồng quan điểm với ta nhưng A Miên đã bao dung chấp nhận, tình nguyện ở bên thì đó là chuyện của cậu ấy, dù có tổn thương thì đó là do cậu ấy chọn liên quan gì đến ngươi? Cho dù ngươi là bằng hữu của cậu ấy thì cậu cũng không có quyền chỉ trích cậu ấy!


Mộng Y thở phì phò, càng nói càng giận "Ngươi nói xem A Miên đánh đổi nhiều thứ như vậy chỉ người mình yêu vào miệng ngươi lại trở nên ti tiện như vậy! Minh Quang có yêu A Miên không điều này ta không biết nhưng hắn thật lòng đối đãi với A Miên, ánh mắt đó, sự dịu dàng bảo bọc đó đều không phải giả dối."


"Ngươi nói xem, thích nhau thật sự hạ đẳng như vậy sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play