Một tháng sau khi lần gặp mặt Nghịch Lan và nàng ấy ngỏ lời muốn cùng nàng tổ đội trong thử luyện Vụ Ẩn sơn, Mộc Quan Đường chủ-Phương trưởng lão mở một cuộc thi tài cho những đệ tử ngoại môn chạy việc ở chỗ lão.


Đệ tử ngoại môn ở Mộc Quan Đường có hết thảy mười hai người tính cả Mộng Y. Những ai đạt được yêu cầu trong đợt thi tài này đều được trở thành đệ tử nội môn.


Đáng nhẽ ra phải cần một hai ngày chuẩn bị tinh thần thi thố, ấy vậy mà buổi sáng vừa có tin tức cuộc so tài buổi trưa sau khi dùng cơm xong đệ tử đã bị gọi đến đại điện Mộc Quan Đường để thi. Tất cả mọi người đều một mặt mờ mịt đứng ở chỗ được chuẩn bị sẵn, dược phẩm, lò luyện đan đều có cả!


Cái này... Thi kiểu này có phải quá tùy tiện rồi không?!


Mộng Y trừng mắt nhìn chằm chằm lò luyện đan thầm than không ổn, học y dược hơn năm nay ở Mộc Quan Đường nàng cái gì cũng tốt, cũng xem như thông qua chỉ duy nhất không biết luyện đan!!! Nàng luyện đan không đến mức từ thuốc giải thành thuốc độc nhưng có thể khiến người ta bị đắng đến tê dại thần kinh đấy!!!


Nàng trăm nghĩ vạn nghĩ lại không nghĩ đến đề thi lại là luyện đan! Bài thuốc này nàng từng được học một lần cũng từng thực hành nhưng đều không luyện thành. Đối với đệ tử ngoại môn bọn họ luyện đan là khó nhất bởi vì luyện đan cần có nội lực! Nếu không có nội lực cũng không phải không thể luyện đan nhưng rất khó mà thành, cần phải tỉ mỉ gấp bội!


Hơn năm nay Mộng Y có thể tu luyện nhưng mới luyện khí bậc một, cùng lắm biến ra ngọn lửa nhỏ tí xíu, chẳng làm ăn được gì!!!


Nửa canh giờ sau, toàn bộ Mộc Quan Đường chật ních người, đệ tử nội ngoại môn nghe tin Mộc Quan Đường có thi tài mấy năm mới có lại nên hóng hớt chạy sang nhìn một chút.


Đợi trong đại sảnh Mộc Quan Đường hơn nửa canh giờ mà chẳng thấy Phương trưởng lão đâu, chỉ có Tập Yên Yên đi đi lại lại quan sát dược phẩm một lát.


Tập Yên Yên thấy canh giờ đã đến, nàng ấy làm thủ ấn ngay lập tức lấy nàng ấy làm trung tâm trận pháp, kết giới màu lam nhạt mơ hồ thoát ẩn thoảng hiện bao bọc lấy bên trong đại điện, tách biệt mười hai đệ tử tham gia và các vị môn đồ hóng hớt ra.


"Các vị sư huynh sư tỷ, Mộc Quan Đường hôm nay tổ chức thi tài. Tuy nói Mộc Quan Đường chỉ học và thi về y dược nhưng phòng ngừa vạn nhất có sự có sảy ra nên Yên Yên mạo muội mở ra kết giới bảo vệ của Mộc Quan Đường."


Tập Yên Yên nói với mấy đệ tử hóng hớt bên ngoài rồi mới nói với mười hai đệ tử tham gia thi tài "Hôm nay Phương trưởng lão có lẽ sẽ không đến, ta thân là đại đệ tử của Phương trưởng lão, thay người đứng ra quan sát cuộc thi hôm nay."


Nói đoạn, nàng ấy vẽ một trận pháp lên không trung, ngay lập tức trên không trung hiện ra một đám khói trắng. Khói trắng tản đi, ở giữa không trung hiện ra một số tấm hình trong suốt lúc ẩn lúc hiện.


"Đây là đề thi hôm nay, các sư muội sư đệ sẽ phải tìm ra nguyên nhân bệnh trạng và luyện ra đan dược giải bệnh. Sau một nén nhang vị nào không thể luyện ra đan dược sẽ bị loại. Những vị đã luyện được đan dược sẽ được Phương trưởng lão kiểm tra, đạt yêu cầu hay không Phương trưởng lão sẽ cho kết quả!"


Tập Yên Yên dừng một chút, lấy này một đệ tử nội môn thắp lên nén nhang "Cuộc thi tài bắt đầu, các vị có thời gian một nén nhang!"


Mộng Y nhìn chăm chú bốn hình ảnh trôi nổi trên không trung lần lượt là các mạch tượng trên cơ thể, biểu hiện bệnh trạng tiền kì và hậu kì, cuối cùng là hình ảnh một cây linh chi hơn trăm tuổi ghi hết thảy công dụng và điều cần tránh.


Mộng Y thầm thấy may mắn, lúc nàng nhìn thấy thảo dược trên bàn đã đoán tới mấy đơn thuốc dùng đến chúng, trong đó có bài thuốc này. Bài thuốc này nàng đã học qua, hơn nữa còn nhớ khá kĩ bởi vì đây là thuốc chữa bệnh cho phàm nhân.


Mộc Quan Đường đa số là học thuốc chữa bệnh về linh mạch, phù hợp với tu tiên giả hơn, đơn thuốc cho phàm nhân thì khá hiếm. Cũng phải thôi, phàm nhân thì đã có thầy lang chữa bệnh cũng đâu cần y tiên bọn họ chữa mấy bệnh vặt. Trừ phi xuất hiện bệnh khó chữa tiên môn mới xuất y tiên xuống núi chữa bệnh chứ thường ngày đâu dễ tìm ra họ!


Tuy là đã học qua nhưng có luyện thành hay không là một vấn đề khác.


Nàng nhìn đề bài mấy lần, nếu linh chi trăm năm tuổi được đưa vào đề bài với danh mục lưu ý thì hẳn đó là vị thuốc không thể thiếu trong bài thuốc này nhưng mà Mộng Y không thấy một gốc Linh Chi nào trên bàn thuốc cả! Linh Chi không có thì làm sao chế thuốc????


Dường như mọi người cũng nhìn ra vấn đề, tìm hết bàn thảo dược cũng chẳng thấy gốc linh chi nào. Nhưng nhanh chóng họ bình tâm lại, chuẩn bị thảo dược luyện thuốc thử trước.


Mộng Y cũng tìm một vòng không thấy linh chi đành dựa theo trí nhớ làm mấy bước đầu luyện đan. Lần thứ nhất thử, thất bại!


Không chỉ riêng Mộng Y, cũng đã có vài người thất bại, mùi thuốc đắng ngắt bay khắp Mộc Quan Đường.


Mộng Y nhìn cục đen sì sì như cục sh*t trước mặt mà thở dài. Lúc trước xem phim truyện hình thấy người ta luyện thuốc thành cục tròn vo nhỏ cỡ mắt ngón tay, thấy cũng đơn giản nào ngờ thử làm mới biết khó cỡ nào.


Mộng Y đưa phế phẩm mình vừa làm ra lên mũi ngửi, không khó ngửi như nàng tưởng tượng. Nàng đắn đo xem xét một hồi cuối cùng quyết định nếm thử miếng nhỏ. Vị đắng ngắt lan tràn trong khuôn miệng, nôn cũng không được mà nuốt cũng không xong.


Mộng Y nhắm mắt, cố chịu vị đắng cảm nhận vị thảo dược trong khoang miệng. Cảm giác thiếu cái gì đó, quả nhiên không có linh chi không thể thành!


Nhưng mà... Hình như thiếu cái gì nữa!


Mộng Y bận đắn đo với đống phế phẩm chẳng nhìn thấy ở một góc khuất có một nữ tử bạch y vừa mới đến.


Nghịch Lan lẵng lặng đứng đó nhìn Mộng Y.


Mộng Y buông bỏ phế phẩm, nàng nhìn nén nhang đã cháy hết 1/3 có chút lo lắng. Nếu không qua được cuộc thi tài này nàng sẽ không được vào nội môn!


Mộng Y bình ổn lại tâm trạng, một lần nữa chuẩn bị nguyên liệu tiếp tục luyện dược. Trong lúc vô ý nàng làm đổ cái rổ đựng dược phẩm, lúc nhặt hết dược thảo bỏ vào rổ lại thì nàng nhìn thấy một loại thuốc lạ mắt. Nhìn không ra rốt cuộc là loại thảo dược nào, cả bàn chỉ thấy có một mảnh nhỏ như vậy, tầm hai ngón tay.


Mộng Y lấy làm lạ, nàng ngửi thử, loại thảo dược này có vị thơm lại thường rất tinh khiết, linh khí rất đậm!


Mộng Y ngẩn đầu nhìn xung quanh, đã có hai người phát hiện ra loại thảo dược kì lạ lẩn trong bàn thuốc. Nàng nhìn miếng thảo dược khô như khúc gỗ trong tay bỗng nhiên nghĩ đến linh chi.


Thảo dược trước thời Tân Nguyên đều gắn mác thảo dược cổ. Thảo dược cổ hình thành từ tinh túy đất trời, rất hiếm, sau khi loạn chiến thiên ma lại hiếm hơn nữa, khó mà tìm thấy. Sau này tu tiên phát triển, tu tiên giả đem hạt giống của thảo dược cổ trồng trong các tông môn, nuôi bằng linh khí. Tuy thảo dược hiện tại không so bì được với trước kia nhưng vẫn phần nào quý!


Linh chi lúc bấy giờ cũng được xem là một loại thảo dược quý hiếm, trên trăm năm tuổi càng quý hơn bởi lẽ giới tu tiên trồng được linh chi chỉ hơn trăm nay năm.


Thảo dược đậm linh khí thế này rất có thể là do tu tiên giả kì công nuôi trồng.


Mộng Y bừng tỉnh đại ngộ, cái này có lẽ là một miếng linh chi được cắt rời ra! Còn việc vì sao màu sắc và hình dạng kì quái thì nàng không tài nào biết được. Đệ tử ngoại môn như nàng chưa từng được nhìn thấy linh chi nên hẳn không biết nó có mùi vị gì!


Mộng Y làm liều đem vị thảo dược kia thành linh chi mà luyện đan thêm một lần. Bởi vì chỉ có một miếng linh chi duy nhất nên bắt buộc phải thành công trong một lần. Nàng hơi căng thẳng, động tác trở nên thận trọng từng li từng tí.


Nén nhang cháy đến 2/3, đã có nhiều người bỏ cuộc, một phần không thể tìm thấy linh chi một phần không thể luyện thành đan dược được.


Ngay lúc thời điểm quan trọng, lúc các vị thuốc quyện vào nhau sắp thành hình cần có linh lực rót vào mới đảm bảo không bị thất bại nhớp nhoáng.


Mộng Y làm liều dùng chút linh lực ít ỏi rót vào lò luyện đan, linh lực nàng yếu không sợ lò đan bị vỡ chỉ sợ bị rút cạn linh lực, hay là bên trong sinh ra thứ quái dị gì.


Mùi thuốc nồng nặc truyền ra ngoài khiến mấy đệ tử hóng hớt bên ngoài đều bịt mũi kêu la. Ngửi thôi cũng đã thấy đắng lòng đắng dạ rồi!


Gần lúc thành hình cũng như gần hết thời gian, mùi thơm thoang thoảng truyền ra cơ mà chỉ một thoáng, chung quy mùi vẫn khó ngửi như thường.


Nén nhang tàn, ngay thời khắc mấu chốt Mộng Y hoàn thành bài thi. Nàng nhìn cục đen thui tròn vo trong lò không biết rốt cuộc là cục than hay đan dược lại hình thấy vị sư tỷ phía trước luyện ra đan dược màu nâu đẹp mắt thì hoàn toàn sụp đổ. Dù sao cũng luyện thành hình còn vấn đề chữa bệnh gì đó... Khoan hãy bàn tới.


Mộng Y trong đầu nhìn thấy cánh cửa nội môn khép lại đối với nàng, toang rồi! Nữ chủ đại nhân, xin lỗi không thể cùng người tổ đội rồi!


Nghịch Lan đứng cách đó không xa không biết rằng trong lòng Mộng Y đang kêu gào mình. Nàng nhìn thành phẩm của Mộng Y một chút, cuối cùng quay người rời khỏi Mộc Quan Đường.


Tập Yên Yên nhìn nén nhang đã tàn "Thời gian thi tài kết thúc!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play