Trong hơn một năm nay có tổng cộng mười một nữ tử trong thành Viên Châu mất tích, có con gái của nhà giàu cũng có những cô gái nghèo, không cha mẹ.


Người đầu tiên mất tích là cô gái tên là A Hoa, vào mùa đông năm kia cô ta lên núi hái thuốc liền không trở về nữa. Người thứ hai mất tích là vào cuối xuân năm trước, tiếp đó liền liên tục mỗi tháng mất tích một người.


Viên Châu lúc này đã bị tà ma vào thành vấy phá, bọn họ cứ tưởng rằng những cô gái mày bị quỷ bắt đi. Chung quy là từ lúc mất tích chưa ai tìm được bọn họ.


Rõ ràng phụ nhân sống trong phố nhỏ biết cô gái A Hoa kia là người đầu tiên mất tích nhưng phụ nhân đó lại chối bỏ. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà ta hẳn là có chuyện gì đó. Minh Quang còn biết được nơi A Hoa sinh sống chính là trong phố nhỏ đó.


Những cô gái bị mất tích trong một năm gần đây thật trùng hợp đều vào cận ngày trăng tròn. Diệp Miên bất giác nhớ lại lời nói của Trương nhị công tử ngày đó, ngày trăng tròn hắn cần một nữ tử!


Diệp Miên hít sâu một hơi "Tên khốn Trương nhị cẩu kia lại bắt nhiều nữ tử như vậy!"


Minh Quang trước đó chỉ là hơi nghi ngờ mới đi điều tra những cô gái bị mất tích, bây giờ thì tin tưởng chuyện này có liên quan đến Trương nhị công tử rồi.


"Ta đã điều tra một chút về A Hoa cô nương, trước đây cô gái này là một người hiểu lễ nghĩ, đối với mọi người trong thành đều rất tốt, trong nhà còn có một muội muội chưa thành niên. Ta còn nghe nói cô gái A Hoa này từng qua lại không rõ với Trương đại công tử. Trùng hợp bảy ngày sau khi A Hoa mất tích Trương đại công tử gặp phải thổ phỉ bị thương không khỏi."


Minh Quang nhếch môi "Cũng thật trùng hợp, Trương gia gặp vận xui cũng vừa vặn rơi vào khoảng thời gian A Hoa kia mất tích."


"A Hoa cô nương không thoát khỏi liên quan với chuyện sảy ra ở Trương phủ!"


Minh Quang trầm giọng "Chúng ta sắp xếp lại một chút. Đầu tiên là A Hoa có quan hệ không rõ với Trương đại công tử mất tích, tiếp theo là vận hạn Trương gia đến, Trương đại công tử bị thương hôn mê bất tỉnh, Trương nhị công tử lại bắt cóc nữ tử dùng cho đêm trăng tròn mỗi tháng."


Nghịch Lan nhíu mày "Vẫn còn nhiều chỗ chưa rõ, vì sao Trương đại công tử lại bị thương? Vì sao Trương nhị công tử lại cần nữ tử vào đêm trăng rằm? Nữ quỷ bên cạnh Trương nhị công tử rốt cuộc có thân phận gì? Phụ nhân ở phố nhỏ vì sao lại giấu diếm chuyện A Hoa mất tích?"


Diệp Miên nhăn mặt "Thật là rắc rối!"


Nhiệm vụ trấn áp tà ma cứ tưởng cứ tới đánh một trận là xong không ngờ lại có nhiều thuyết âm mưu như vậy!


"Ngày mai đệ và Diệp Miên đến ngọn núi ngoại thành điều tra đám thổ phỉ khiến Trương đại công tử bị thương. Sư tỷ và Mộng Y ở lại thành, có việc liền dùng truyền âm phù thông tri một tiếng."


Nghịch Lan gật đầu "Đi đường cẩn thận!"


.


Ngày hôm sau Minh Quang và Diệp Miên vừa đi không đến hai canh giờ người của Trương phủ đã đến tìm Nghịch Lan và Mộng Y. Trương gia chủ bảo người đến nói cho hai người biết chuyện sảy ra ở phố nhỏ, có người chết mà người kia chính là phụ nhân hôm qua đám người Minh Quang hỏi thăm.


Nghịch Lan và Mộng Y vội vã chạy đến hiện trường, lúc này người của Trương phủ đã có mặt thu dọn cục diện.


Vùng Ngũ Nguyên không thuộc về bất cứ đất nước nào cả nên chẳng có quan binh gì, Trương phủ là người đứng đầu quản lí Viên Châu nên mọi chuyện lớn nhỏ trong thành Trương phủ đều giải quyết.


Nghịch Lan đến bên cạnh thi thể che bằng vải trắng "Ta có thể kiểm tra thi thể không?"


Người hầu của Trương phủ nhận ra hai người nên lui ra một bên. Nghịch Lan ngồi xuống bên cạnh vén khăn trắng lên. Phụ nhân khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc chết không nhắm mắt mà ở cổ có mấy vết bầm tím đen và mấy vết cào.


Mộng Y lần đầu tiên nhìn thấy thi thể nên không dám nhìn thẳng, quay mặt đi bên khác.


"Đã biết nguyên nhân cái chết chưa?"- Nghịch Lan lạnh nhạt lên tiếng, nàng ấy kiểm tra vết thương trên thi thể không chút e ngại.


"Là do thắt cổ tự vẫn!"


Nghịch Lan nhíu mày, nàng ấy đột nhiên cúi đầu nhìn vào mắt của thi thể, chỉ trong giây lát liền ngẩn đầu lên, đưa tay vuốt mắt phụ nhân xuống.


Mộng Y không nhìn thấy đôi mắt trợn trừng của thi thể nữa cũng đỡ sợ hơn. Nàng to gan nhìn chằm chằm vết thương chí mạng ở cổ.


Nghịch Lan lấy khăn lau tay sạch sẽ rồi vứt đi "Muội thấy sao?"


Mộng Y nhìn vết cào loạn xạ trên cổ phụ nhân, hơi cau mày "Vết thương trên cổ không giống bị vải thắt... Thật giống bị bóp cổ. Vết cào là do nạn nhân giãy dụa mà gây nên."


Mộng Y đột nhiên ngồi xổm xuống, kinh ngạc gọi Nghịch lan "Sư tỷ, tỷ xem này!"


Nghịch Lan ngồi xuống bên cạnh nàng, ở góc độ này nhìn thấy gần phần gáy thi thể có một vết thương dài tầm 3cm, máu tụ màu đen tím như bị trúng độc. Nhìn thế nào cũng giống vết thương do móng tay nhọn quẹt trúng.


Mộng Y hơi rùng mình "Này... Hình như không phải do người làm..."


Nghịch Lan kéo nàng đứng dậy "Nhìn ra rồi?"


Mộng Y gật đầu "Sư tỷ..."


"Trở về thôi."-Nghịch Lan nhìn thoáng qua một góc tường âm u, khẽ chau mày "Trở về Trương phủ trước."


Nghịch Lan có cảm giác ở đây không an toàn, cứ như bị cái gì đó rình rập.


Mộng Y cũng hơi sợ vội đi theo Nghịch Lan trở về Trương phủ, ít ra Trương phủ lúc này vẫn còn an toàn hơn những nơi khác. Cả Viên Châu đều biết Trương phủ đón tiếp bốn vị tiên quân của Thiên tông, nếu chết ở Trương phủ e rằng Trương gia sẽ không thoát khỏi liên quan. Mà 'thứ' ở trong bóng tối cũng không dám giết người ở Trương phủ.


Sau khi trở về Nghịch Lan dùng bùa truyền âm tới cho Minh Quang nói sơ qua tình hình Viên châu bên này. Minh Quang cũng truyền âm lại bảo bọn họ phát hiện sơn trại thổ phỉ có chút bất thường, cần thời gian điều tra. Vì vậy liên tiếp hai ngày rồi mà Minh Quang và Diệp Miên vẫn chưa trở lại.


Cái chết của phụ nhân được kết luận là do tự vẫn, dù sao tự vẫn hay có người giết hại cũng không ai quan tâm. Phụ nhân kia không có người thân mà lúc này Viên Châu đang rối ren làm gì có ai quan tâm việc sống còn của người khác. Viên Châu hơn một năm nay người chết người mất tích diễn ra nhiều đến mức đếm không xuể!


Trong thời gian Minh Quang và Diệp Miên không có ở đây Nghịch Lan và Mộng Y không dám tự tiện rời khỏi Trương phủ. Mỗi lần hai người ra khỏi Trương phủ liền cảm giác được có thứ gì đó đi theo. Nghịch Lan và Mộng Y sức chiến đấu không cao nên không dám mạo hiểm đem tính mạng ra thử sức lực của đối phương.


Không ra ngoài điều tra đổi lại Nghịch Lan và Mộng Y tìm đến những người hầu trong phủ nói chuyện phiếm tiện thể moi chút thông tin về nhị vị công tử nhà họ Trương.


Người hầu trong phủ không dám nhiều lời, Mộng Y biết việc này liền vòng vo khiến bọn họ mất cảnh giác rồi làm như vô tình hỏi đến.


Hai năm trước trong Viên Châu có tin đồn Trương đại công tử đang qua lại với A Hoa cô nương. Trương đại công tử khi đó còn là một nam tử ngọc thụ lâm phong, được nhiều nữ tử trong thành yêu thích. Trương đại xuất sắc hơn nhiều so với Trương nhị luôn thích ăn chơi đàng điếm kia, hiển nhiên cũng là gia chủ tương lai.


Một người như vậy lại thích một tiểu cô nương mồ côi cha mẹ, nghèo khổ ở một cái phố nhỏ như vậy khiến nhiều người ganh ghét và phản đối. Lời đồn hai người có quan hệ không rõ truyền ra đã lâu mà cả hai chính chủ chưa ai lên tiếng nên dần chìm xuống, nhưng thanh danh một cô gái như A Hoa bị dính phải tin có quan hệ mập mờ với nam nhân khác khó mà dũ bỏ.


Một số người cho rằng A Hoa trèo cao lại gây khó dễ cô ấy đủ mọi chuyện. Có một số người cho rằng chỉ là có người ác ý truyền bậy, nghe rồi cũng cho qua.


Thời gian đó A Hoa cũng khá khổ sở nhưng chẳng nói câu nào, cho đến khi A Hoa mất tích...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play