" alo . "
Bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng khóc của Giản Lệ Đề , Giản Trì Hoài không chỉ là kinh hãi nữa , một tay anh chống ở bên người , hình như đã tính toán đến tình huống xấu nhất , " Lệ Đề , đừng khóc , sao vậy ? "
" mẹ té xỉu rồi , bị đưa đi bệnh viện , ba bảo em ở nhà đợi . "
" đừng nóng ......"
Giản Lệ Đề vẫn còn đang khóc , " làm sao có thể không nóng chứ . Anh , trước khi mẹ bị té xỉu trông rất doạ người , nhức đầu đến mức cả người co quắp , em sợ lắm . "
Giản Trì Hoài đứng dậy , vừa đi ra ngoài vừa nói , " em đợi ở nhà đừng đi đâu hết . Bây giờ anh phải gọi điện thoại cho ba ngay lập tức , hỏi ba thử xem , mẹ đến bệnh viện nào . "
" anh , anh nên gọi điện thoại cho tài xế đi . Tối hôm qua ba không về nhà , lúc mẹ bị té xỉu là em và quản gia cùng nhau gọi xe . Em gọi điện thoại cho ba , ba nói ba sẽ lập tức chạy về , chỉ là không cho em tới bệnh viện . "
Giản Trì Hoài nghe được chuyện này , trong ánh mắt toát ra lạnh lùng âm hiểm , nhưng vẫn cố gắng đè nén tâm tình xuống ngay lập tức , " anh biết rồi , chính em cũng phải để ý thân thể của mình . Yên tâm đi , đến bệnh viện anh sẽ gọi điện thoại cho em . "
" vâng , anh đừng quên đấy . "
Giản Trì Hoài thuận miệng trấn an vài câu , cúp điện thoại rồi bước nhanh đi ra ngoài .
Chử Đồng đang ngồi trên giường , lúc Giản Trì Hoài bước xuống lầu , cô cũng không hề nghe thấy . Cho đến khi ngoài cửa sổ sát đất của phòng ngủ chợt lóe lên ánh đèn xe ô tô xẹt ngang qua , lúc này cô mới vội vàng đứng dậy chạy tới , nhưng cũng chỉ tới kịp trông thấy chiếc xe của Giản Trì Hoài lao đi thật nhanh .
Chử Đồng liếc nhìn đồng hồ , chỉ mới chưa tới sáu giờ . Lúc này , anh lại muốn đi đâu chứ ?
Giản Trì Hoài hỏi thăm tài xế , biết được tên bệnh viện , chiếc xe phóng về phía trước nhanh như tia chớp .
Bên ngoài phòng cấp cứu , quản gia và tài xế đang canh chừng trước cửa . Giản Trì Hoài nhìn thấy , trong lòng lại có tư vị khác lạ . Vào thời điểm bà ngã bệnh , con trai của bà , chồng của bà , hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của bà đều không có mặt .
Rất nhanh , Giản Thiên Thừa cũng đã chạy tới . Ông sải bước đi tới trước mặt mọi người , " tại sao lại té xỉu ? Người đâu ? "
Quản gia kể lại đầu đuôi sự việc đã xảy ra . Giản Trì Hoài đứng dậy , ánh mắt lạnh lùng quét qua Giản Thiên Thừa , " ba theo con qua đây . "
Giản Thiên Thừa ngẩn ra , thiếu chút nữa đã quên mất ông mới là cha . Ông liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia , sau đó bước theo Giản Trì Hoài đi ra ngoài một đoạn .
" ba , ba vì công việc làm ăn , cư nhiên bắt đầu đến đêm cũng không thèm về nhà ? "
Giản Thiên Thừa đương nhiên không thể để cho con trai chất vấn mình như vậy , " chuyện của ba , con không cần hỏi tới . "
" ba biết rõ thân thể của mẹ không tốt , còn đi ra ngoài như vậy . Nếu là công việc , vậy con thật sự muốn biết , ba đi ra ngoài để gặp những người nào ? "
Giản Thiên Thừa trầm mặt , " ba có cần thiết phải nói cho con biết không ? "
" ba và mẹ kết hôn đã h�